[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 457: Ai Day? (2)

Chuong 457: Ai Day? (2)Chuong 457: Ai Day? (2)
Cô có thể cảm nhận nỗi nhớ mãnh liệt và mênh mông của anh, cũng cảm nhận được cả sự lưu luyến. Cô cũng rất lưu luyến nhiệt độ cơ thể và mùi hương trên người anh, cô không muốn chấm dứt khoảnh khắc triền miên với anh, hai cánh tay mềm như bông ôm cổ anh, kể cả bị hôn đến khó thở cũng tiếc nuối không muốn buông tay.
Cuối cùng vất vả lắm họ mới dừng lại.
Gương mặt Lục Mạn Mạn nóng bừng, đôi mắt ướt át nhìn gương mặt đẹp trai hơi ửng hồng của Chu Nghiêm Phong, trong lòng cảm thấy tràn đầy vui mừng.
Cô dỗ được ông xã rồi.
Nghĩ đến việc anh còn chưa ăn cơm, cô sợ anh đói đến đau bụng, hơn nữa dạ dày anh còn có bệnh nên cô sờ mặt anh rồi kéo cái cặp lồng.
"Chúng ta làm hòa rồi đúng không?"
Cô ôm chiếc cặp lồng, trên mặt khẽ mỉm cười hỏi anh.
Vốn dĩ đây chỉ là một câu nói bâng quơ, một câu trêu ghẹo, hoặc có thể coi như vẽ một dấu chấm tròn cho hiềm khích lúc trước trong lòng hai người.
Chu Nghiêm Phong lại chọn im lặng.
Lục Mạn Mạn mất một lúc lâu vẫn chưa thể vặn được nắp, cô kéo bàn tay to của Chu Nghiêm Phong định nhờ anh mở hộ mới nhận ra anh vẫn chưa nói øì.
Cô ngẩng đầu, thấy anh cụp mắt không biết đang nghĩ đến điều gì.
Trong lòng Lục Mạn Mạn cảm thấy căng thẳng, cô chạm vào gương mặt anh, chần chừ nói: "Anh đang nghĩ gì, nói cho em nghe được không? Có phải anh vẫn chưa hài lòng với những điều em nói?"
Chu Nghiêm Phong nhanh chóng giơ tay bao phủ lấy bàn tay cô, anh nắm tay cô lắc đầu nói: "Không, anh rất hài lòng."
Nếu là lúc trước, có lẽ Lục Mạn Mạn sẽ tin lời anh nói, hoặc sau khi nghe anh nói vậy sẽ không để ý đến nữa. Lúc này cô vẫn nhìn anh, muốn biết có phải ngoài miệng anh nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác hay không, xem trong lòng anh còn vướng mắc gì cần tháo gỡ.
Tuy cô nghĩ mình đã dỗ được ông xã, thế nhưng cô cũng nhận ra không phải do mình dỗ dành giỏi như thế nào, mà từ trước đến nay anh chưa từng thật sự tức giận với cô. Anh tranh cãi với cô cũng chỉ vì muốn biết cô yêu anh nhiều thế nào.
Chu Nghiêm Phong thấy cô vẫn nhìn mình, ánh mắt yêu thương muốn biết suy nghĩ thật trong lòng anh khiến anh cảm thấy rất ấm áp.
Cô đang qua tâm đến anh.
Anh kéo tay cô xuống rồi hôn lên lòng bàn tay cô, thật ra anh chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao cô lại đột nhiên nghĩ thông suốt.
Cứ như suy nghĩ trong đầu cô thay đổi từ kênh lý trí sang kênh tình cảm, cô chưa từng nhấn mạnh rằng mình bất đắc dĩ mới không thể quay đầu lại, cũng chưa từng nói nếu không cố nhịn sao có thể tiến lên phía trước. Thậm chí khi anh còn đang chờ câu trả lời của cô, không ngờ cô còn nghỉ ngờ rằng anh thử buông tay để đến với người khác.
Bên ngoài cô nói sẽ không nghĩ đến chuyện rời xa anh, thế nhưng anh thấy cô chẳng có chút thật lòng nào, vì cô hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc anh muốn gì.
Thậm chí anh còn nghi ngờ nếu cãi nhau, cô sẽ đổ hết trách nhiệm rằng họ không thể làm lành lên đầu anh. Cô cho rằng anh quá so đo, nghĩ quá nhiều, sau đó không hề do dự quay người bỏ đi, hoàn toàn vứt bỏ anh.
Chu Nghiêm Phong có cảm giác, khi cô nổi giận đùng đùng nói rằng mình sẽ quay về suy nghĩ cẩn thận nhưng điều anh nói, sau đó tạm biệt anh, đó cũng là lúc sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn.
Anh không mong rằng cô nhanh chóng tìm mình, vì anh đoán rằng cô đã nản lòng với anh. Khi cô đến, anh hơi bất ngờ thế nhưng nhanh chóng nhận ra cô sẽ lại dỗ dành mình như lúc trước.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nghiền ngẫm tâm tư của anh.
Cô chỉ muốn nhanh chóng làm lành như vội vang hoan thanh mot nhiem vu chang quan tam đến việc tháo gỡ vướng mắc mà chỉ muốn một kết quả.
Lúc đó anh rất không muốn nhìn thấy cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận