[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 181: Cái Gì Mà Gọi Là Cả Hai Cùng Có Lợi (1)

Chương 181: Cái Gì Mà Gọi Là Cả Hai Cùng Có Lợi (1)Chương 181: Cái Gì Mà Gọi Là Cả Hai Cùng Có Lợi (1)
Cô chỉ vào chính mình vô cùng thẳng thắn nói: "Chủ nghĩa Max về tình yêu cũng đã nói, con người có nhu cầu là chuyện bình thường, anh có nhu cầu thì một người con gái như em cũng có nhu cầu ở phương diện này, em cũng có khát vọng về cuộc sống nam nữ bình thường, bây giờ chúng ta cũng đang ở trong mối quan hệ này, em cũng không thể nào ra ngoài tìm người khác, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề nhu cầu của nhau không phải đúng phù hợp sao?"
Ô tô ngừng ở bên ngoài Tiểu Dương Lâu, tay cô sờ lên dây an toàn nói: "Anh thử suy nghĩ thật kỹ lại xem, nghĩ thông suốt rồi thì cứ gọi điện cho em."
Cô mong đợi nói: "Chỉ cần anh gọi điện thoại tới, em sẽ tự mình trở về."
Nói xong, cô cúi đầu mở ra đai an toàn.
Một cái tay duỗi tới mở thay cô, Lục Mạn Mạn ngước mắt, khuôn mặt anh nhích tới gần, hai tay thon dài nhẹ nhàng thay cô sửa sang mái tóc dài, cúi đầu xuống nhìn cô nói khẽ: "Trong lòng em cũng biết, ở chỗ này của anh không có nhu cầu gì cả, nếu như em thật như vậy muốn thì hãy lấy ra thái độ nghiêm túc."
Anh vuốt vuốt tóc cô: "Em cũng phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ thông suốt rồi gọi điện thoại cho anh." "Chỉ cần em nghĩ thông thì anh sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của em."
Tiếp đó đi xuống rồi vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho cô.
Lục Mạn Mạn nguýt anh một cái rồi rời đi.
Lục Mạn Mạn bên này mới vừa lên lầu thì Lục Mạn Hương mang nét mặt kinh hoảng thậm chí có thể nói không che giấu được nỗi sợ nói: "Man Man, em nhìn xem đây là cái gì."
Cô ấy đưa một bức thư ra.
Trên tờ giấy ghi 9 chữ lớn: "Mạn Hương anh đã chú ý đến em từ rất lâu rồi".
Không phải chữ viết tay, mà là chữ cắt từ trên báo hoặc là sách ra.
Lục Mạn Mạn đưa tay ra: "Phong thư đâu."
Lục Mạn Hương đưa qua: "Phía trên không có địa chỉ, không có gì cả, sáng nay chị vừa mở cửa thì nhìn thấy nó bị đè dưới cục gạch, mở ra thì thấy như vậy..."
Lục Mạn Mạn gọi Thái Châu, Thái Châu nhìn thấy thì nét mặt cũng nghiêm túc, lúc trước đã nghe qua chuyện chị gái của Lục Mạn Mạn ly hôn, anh ấy có chút do dự: "Có phải là người kia hay không... anh ta không cam tâm nên muốn trả thù vì vậy mới gửi bức thư đe dọa này..."
Lục Mạn Mạn cảm thấy khả năng này không lớn, loại người chỉ biết ức hiếp người kia chỉ là đồ bỏ đi, hơn nữa làm sao anh ta có thể tìm thấy nơi này, hơn nữa anh ta cũng không có đủ can đảm để làm được chuyện này, nhiều nhất thì trong lúc vô tình biết chị gái có căn nhà lớn như vậy, anh ta cũng chỉ dám chạy tới đòi chia nhà hoặc đe dọa chứ không dám làm đến mức này.
Nhưng mà cũng không nhất định, không thể chắc chắn mọi chuyện ở mức tuyệt đối.
Cô khoát khoát tay: "Anh đi đến đồn công an trước đi."
"Được."
Thái Châu ra ngoài rồi lại trở về, gọi Lục Mạn Mạn qua một bên nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, buổi sáng anh đến cửa hàng thẩm mỹ của em, có một người phụ nữ ở tầng hai lén lén lút lút đi xuống, anh hỏi cô ta có chuyện gì thì cô ta nói là có chuyện gấp cần tìm chị của em."
Thái Châu đặc biệt chỉ người đó cho Lục Mạn Mạn.
Đó là chị Lý, người bình thường dọn đẹp vệ sinh, làm việc vặt trong cửa hàng.
Lục Mạn Mạn quay đầu hỏi Lục Mạn Hương, Lục Mạn Hương nói: "Chị Lý nói trong nhà chị ấy có chút khó khăn, muốn nhận tiền lương sớm."
Lúc trước Lục Mạn Mạn đã từng cân nhắc đến vấn đề an toàn, dù sao hai chị em ở trong căn nhà lớn như vậy, trong nhà chỉ có một bảo mẫu, ban ngày người đến người đi còn đỡ, chỉ sợ buổi tối xảy ra chuyện gì.
Cho nên cô bảo Thái Châu xây thật nhiều vụn thủy tỉnh ở trên tường, cũng không để ý đến mỹ quan ở cửa sổ mà xây cả vụn thủy tỉnh ở đó, lúc đi gửi tiền mặt của cửa hàng cũng để Thái Châu đi cùng chị cô đến ngân hàng, nhưng mà không nghĩ tới khả năng bị ăn trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận