[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 260: Nhà Hàng Kiểu Nga (1)

Chương 260: Nhà Hàng Kiểu Nga (1)Chương 260: Nhà Hàng Kiểu Nga (1)
Nghe vậy quay đầu nhìn về phía anh, nghĩ đến cái gì nói: "Không phải hôm nay anh cố ý dẫn em tới mua đồng hồ đó chứ?"
Chu Nghiêm Phong ở phía dưới quầy nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nhéo nhéo, không phủ nhận cũng không thừa nhận, giọng bình thản nói: "Đừng nói chuyện, xem kỹ một chút."
Trên mặt có chút ửng đỏ.
Mua một cái đồng hồ thôi mà còn có thể như này sao.
Một lát sau Lục Mạn Mạn mới đột nhiên nhớ ra, ý nghĩa của việc tặng đồng hồ đeo tay ở thập niên 70-80 không giống với thế hệ sau này.
Vậy cô phải xem thật kỹ rồi.
Chọn tới chọn lui nhìn trúng một con Omega, là kiểu đồng hồ nữ nhỏ, hình phi điểu bát giác, kích cỡ nhỏ hơn so với kiểu nữ thông thường. Ngược lại càng có vẻ tỉnh xảo, xinh xắn hơn, mặt đồng hồ màu xám đen, bên ngoài có một vòng màu vàng. Mặt đồng hồ có khắc đậu vàng lập thể, cùng một hàng chữ La Mã, dây đồng hồ là thuần màu đen.
Bốn trăm rưỡi, giá cả cũng không phải là quá đắt.
Chu Nghiêm Phong liếc mắt nhìn một cái nhưng lại chọn cho cô một chiếc khác có vòng ngoài làm bằng vàng 18k, có đính kim cương, thoạt nhìn càng sang trọng, càng xinh đẹp hơn chiếc Omega.
Giá cả cũng trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần.
Lục Mạn Mạn bước ra khỏi cửa hàng bách hóa, nhìn chiếc đồng hồ đính kim cương được anh đeo vào cổ tay mình, trong lòng vui vẻ, yêu thích không buông tay.
Không thể không nói anh rất hiểu cô thích cái gì.
Chu Nghiêm Phong xoa đầu bạn gái, giúp cô kéo tay áo xuống: "Ở đây đông người, trở về lại xem tiếp."
Nhìn thấy bên kia có bán hồ lô đường, lấy mười mấy đồng tiền lẻ cho cô, để cho cô đi mua kẹo hồ lô ăn.
Lục Mạn Mạn bĩu môi, bạn trai cho cô tiền mua kẹo hồ lô, đối xử với cô như một đứa trẻ.
Tuy nhiên cô vẫn phối hợp đi qua mua một xiên, sau đó đem số tiền còn thừa cất đi, coi như tiền tiêu vặt bạn trai cho.
Kẹo hồ lô đỏ rực nhìn vui mắt, cắn một miếng có vị chua ngọt, mát lạnh do bị đóng băng trong băng tuyết, nhưng phần que phía dưới có chút hơi dính.
Chu Nghiêm Phong lấy khăn tay ra lót cho cô, để cô cầm từ từ ăn.
Sau đó hai người đi dạo gần đó, chạng vạng tối Tiểu Từ lái một chiếc xe con thuê từ khách sạn tới đón hai người. Cậu ấy nói với thủ trưởng, trung đội Bùi gọi điện thoại cho khách sạn, nói muốn chiêu đãi bọn họ ở Lão Mạc, vị trí đã đặt xong, đang chờ bọn họ đi qua.
Lão Mạc chính là nhà hàng Moscow, Lục Mạn Mạn nhớ rõ nhà hàng Moscow này xuất hiện trong rất nhiều tác phẩm văn học thập niên bảy tám mươi, khi đó đi Lão Mạc ăn cơm, tuyệt đối là tượng trưng cho thân phận.
Chờ Tiểu Từ lái xe qua, quả nhiên cũng không tầm thường.
Là một nhà hàng kiểu Nga lộng lẫy, bước vào giống như bước vào một tòa cung điện loại nhỏ, bốn cây cột lớn ở trung tâm, mái vòm cao ít nhất hai đến ba tầng lầu, có nhiều tác phẩm điêu khắc và trang trí phức tạp hoa lệ, ở giữa treo đèn chùm mạ vàng.
Ngay cả bộ đồ ăn cũng là đồ bạc, trên thực đơn còn có cả trứng cá muối.
Lúc này, Bùi Vọng Tân trông có chút giống công tử ăn chơi trác táng ở kinh thành, bắt chéo chân dựa vào ghế, nói rất kiêu ngạo và tùy ý: "Chị dâu, ăn tạm một chút, muốn ăn cái gì thì ăn, chị khách khí với ai cũng đừng khách khí với em nhé."
Lục Mạn Mạn cười cười không nói lời nào.
Chu Nghiêm Phong rất hiểu hàm nghĩa đằng sau nụ cười này của cô, nhắc nhở Bùi Vọng Tân: "Đừng nói quá, chị dâu em từ trước đến nay sẽ không khách khí với người khác, em nói tùy tiện một chút, cô ấy thật sự sẽ tùy tiện một chút."
Bùi Vọng Tân còn nóng nảy, ngồi dậy nói: "Anh, anh đây chính là khinh người, một bữa cơm mà thôi, em còn không mời nổi sao. Không sao, để chị dâu yên tâm, tùy tiện gọi, em không thiếu tiền."
Sau đó chờ chị dâu của anh ấy gọi món xong thì anh ấy lập tức trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận