[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 320: Mẫu Người Lý Tưởng. GD ~

Chương 320: Mẫu Người Lý Tưởng. GD ~Chương 320: Mẫu Người Lý Tưởng. GD ~
Chu Bỉnh gõ cửa gọi hai người xuống ăn trưa.
Lục Mạn Mạn không thể cứ nằm mãi trên giường, nhưng cô cũng không dậy nổi, nghe Chu Nghiêm Phong nói lão phu nhân và dì Điền đã mua rất nhiều thịt và rau, đang chuẩn bị ăn lẩu thì anh mới vội vàng chọn quần áo rồi giúp cô thay vào!
Chu Nghiêm Phong đã không được thay quần áo cho Lục Mạn Mạn quá lâu nên lần này hết sức hăng hái, anh chạy đến tủ tìm quần áo sạch và cúi đầu lôi người đang nằm trong chăn ra ngay lập tức.
Lục Mạn Mạn còn đang mặc nửa bộ quần áo thì mới phát hiện ra người nọ đã chọn ra một chiếc áo so mi ren màu xanh nhạt và một chiếc quần ống loe màu đen.
Cô đảo mắt khinh thường.
Lục Mạn Mạn biết rõ anh thích kiểu ngoan ngoãn, thục nữ.
Cô nâng cằm anh lên rồi hỏi xem có đúng như vậy không.
Chu Nghiêm Phong cười khẽ: "Anh thích em nghe lời, càng nghe lời, càng dựa dẫm vào anh... Nhưng chỉ nghĩ như vậy ở trong lòng thôi."
Lục Mạn Mạn khit mũi.
Anh gãi chóp mũi cô: "Quân tử luận ngữ bất luận tâm(*), em không thể gán cho anh cái mác đó như vậy được."
(9君子论迹不论心: "Viec quân tử không quan tâm đến tấm lòng" bắt nguồn từ "Chuyện đêm ngoại ô" của Vương Vĩnh Bân viết vào thời nhà Thanh. Ý nghĩa của câu này là: Trong số những việc xấu xa trên đời, tà dâm là điều tồi tệ nhất; để đánh giá một người tốt hay xấu, bạn nên nhìn những gì người đó làm chứ không phải những gì người đó nghĩ trong lòng.
Vừa dứt lời thì anh đã chuyển sang chủ đề khác và hỏi vặn lại cô: "Vậy còn em thì sao, em thích kiểu người như nào?"
Lục Mạn Mạn: "Tuổi trẻ, ngoan ngoãn, đẹp trai với cả sống đẹp."
Nụ cười của Chu Nghiêm Phong cứng đờ trong hai giây, anh cúi đầu cài cúc áo cho cô, giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng rốt cuộc anh cũng không thể từ bỏ ý định nên quyết định hỏi lại thêm lần nữa: "Mẫu người lý tưởng mà em tưởng tượng ra là kiểu gì thế?"
Lục Mạn Mạn: "..."
Chu Nghiêm Phong lại ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy trên mặt cô hiện ra vẻ bối rối hiếm có.
Chu Nghiêm Phong xoa xoa mặt của người đối diện: "Sao?"
Anh thấp giọng hỏi cô: "Chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này à?"
Lục Mạn Mạn đang nghĩ đây!
Câu chuyện bắt nguồn từ việc mẹ cô hay hỏi đùa rằng Mạn Mạn khi lớn lên sẽ thích kiểu người yêu như thế nào.
Cô không biết lúc đó mình nghĩ gì, chỉ buột miệng thốt lên muốn tìm một người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, có thể chiều chuộng và yêu cô mãi mãi!
Sau này, thỉnh thoảng khi nghĩ lại, cô thấy mình quá ngây thơ và hồn nhiên!
Tất chuyện này Lục Mạn Mạn sẽ không kể cho Chu Nghiêm Phong, chỉ nói cho anh biết rằng anh rất có tiềm năng, nếu sau này vẫn giữ nguyên như thế thì cô cũng sẽ cân nhắc đến chuyện tương lai của hai người!
Chu Nghiêm Phong chưa bao giờ nghe Lục Mạn Mạn nhắc tới cha mẹ mình, cô im lặng cũng chỉ có hai lý do và trong lòng anh đã đoán được khá nhiều, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nhắc đến mẹ vợ. Đôi mắt Lục Mạn Mạn khi đó sáng ngời, giọng nói hớn hở và nhẹ nhõm như xuất phát từ trái tim ấy có thể cho thấy rằng cô khá gắn bó với mẹ.
Anh sững sờ một hồi lâu rồi mới ôm cô xuống giường, hôn lên môi cô và nói: "Chồng sẽ cố gắng hơn nữa để đáp ứng đủ nhu cầu của em nhé."
".. và cũng để mẹ em yên tâm."
Lục Mạn Mạn mím môi cười, đi đến trước gương và nhìn vào đó, quần áo cô đang mặc trên người quả thực rất nhẹ nhàng, đột nhiên cô lại muốn anh buộc tóc cho mình. Chỉ để giành được nụ cười của cô thì anh phải học cho tốt vào!
Lục Mạn Mạn có rất nhiều yêu cầu, đừng buộc quá đà mà chỉ cần tùy ý cột lên lại được, trông sẽ bồng bềnh và nhẹ nhàng, phần sau đầu thì phải phồng lên trông mới đẹp, đặc biệt là phải có vòng cung, phần đuôi ngựa thì phải cao một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận