[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 353: Dinh Menh (4)

Chuong 353: Dinh Menh (4)Chuong 353: Dinh Menh (4)
Lục Mạn Mạn suýt nữa rơi nước mắt, anh nói rằng sẽ tôn trọng mong muốn của cô, không bằng nói rằng là anh đang tự thuyết phục chính mình và nhượng bộ thêm một lần nữa.
Cũng lại một lần nữa khiến cô cảm động.
Cô gần như suýt chút nữa buột miệng bảo anh đừng lúc nào cũng chiều chuộng cô như vậy, anh sẽ chiều hư cô đó có biết không.
Cô sẽ biến thành lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn lấn thêm một bước, cô vùi đầu vào hõm cổ ấm áp của anh, hồi lâu sau mới lên tiếng nhắc nhở, chỉ là lúc mở miệng lại có chút nghẹn ngào: "Anh phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, đừng tưởng rằng nói mấy lời này ra là em sẽ mềm lòng, hoặc là tương lai em sẽ mềm lòng, em sẽ tin mấy lời anh nói là thật, xem như là lời hứa của anh."
Chu Nghiêm Phong lại một lần nữa cảm nhận được sự bướng binh của cô, cô mềm không được cứng không xong, nhưng những lời anh mới nói hoàn toàn là thật lòng.
Đối mặt với sự bướng bỉnh của cô, anh chỉ có thể từ bỏ ảo tưởng của mình.
Anh cảm nhận được giọt nước mắt ướt đẫm của cô trên cổ, anh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên và lau nước mắt cho cô. Không biết rằng đang quở trách cô, hay quở trách chính mình nữa: "Mạn Mạn, làm người không thể quá tham lam, con người là phải học được cách thỏa mãn, em có phát hiện ra không, con người càng trưởng thành, càng va phải rất nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống, thật ra đều chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, dù cho em có kén chọn thế nào chăng nữa, thì cuối cùng em cũng chỉ có thể lựa chọn một thứ. Anh có được em thì đã mãn nguyện lắm rồi."
"Ngoài kia có hàng ngàn hàng vạn người, nhưng không để cho người khác gặp được ngươi, mà lại để cho anh gặp em, là anh và em cùng yêu thương nhau, Mạn Mạn, anh cũng không thể không tin đây chính là định mệnh sắp đặt."
"Chúng ta là định mệnh nên phải ở bên nhau."
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt cằm cô, hỏi cô xem có thừa nhận hay không?
Cằm của Lục Mạn Mạn hơi ngứa ngáy một chút, lại bị khuôn mặt mỉm cười của anh nhìn ngắm, cuối cùng không nhịn được mà nín khóc mỉm cười.
Anh vì cô, cũng bắt đầu tin tưởng vào định mệnh...
Lục Mạn Mạn không tin vào mấy thứ như định mệnh, mệnh trung chú định, hoặc nói là so với định mệnh sắp đặt, thì cô càng tin vào hành động do con người làm chủ hơn.
Bọn họ vượt qua thời không gặp được nhau, hai người thuộc về hai thời đại khác nhau lại có thể vượt qua rào cản mà đến bên nhau, tưởng chừng như mối duyên phận được vận mệnh sắp đặt, nhưng có thể đi đến hiện tại, phần lớn là dựa vào sự cố gắng và nỗ lực của Chu Nghiêm Phong.
Hết lần này đến lần khác, anh đều tình nguyện nhượng bộ, thỏa hiệp, chiều chuộng, cũng là để thành toàn cho cô.
Lục Mạn Mạn rất thích anh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích anh, lạnh lùng muốn chết, đứng cách xa ngàn dặm, sống chết không cho người khác động chạm, khiến cô hễ nhìn thấy anh liền không làm chủ được chân tay mình, không nhịn được muốn tán tỉnh anh, muốn thu phục được anh!
Cô cũng rất yêu rất yêu anh, yêu khuôn mặt tuấn tú anh dũng, thân hình mạnh mẽ, cường tráng, cùng với khí chất trên người anh.
Yêu anh đầu óc thông minh, yêu anh hiểu được nhân tình thế thái, yêu những cảm xúc vững vàng và cảm giác an toàn mà anh mang lại.
Yêu anh hòa thuận, biết yêu thương gia đình và người thân, cũng yêu luôn cách anh nghiêm túc, kiên định và chăm chỉ đối với công việc, dành trọn cho cô một tình yêu đặc biệt không cần đòi công bằng, cùng nhiệt tình và chân thành
Tình yêu anh dành cho cô vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Lục Mạn Mạn không tìm được lý do để không yêu anh. Nhưng bất kể là tình yêu hay hôn nhân, cô đều sẽ không coi đó là toàn bộ cuộc sống của mình, tình yêu hay hôn nhân có tốt đẹp đến may cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, nhưng không thể biến thành cây cỏ cứu mạng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận