[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 266: Đến Chỗ Hẹn (2)

Chương 266: Đến Chỗ Hẹn (2)Chương 266: Đến Chỗ Hẹn (2)
Lục Mạn Mạn cười: "Đây là một loại quần leggings giữ ấm do cháu dặn xưởng quần áo ở thành phố Thiên Khánh của chúng cháu làm ra, thường phối với áo khoác và váy, cái quần này của bọn cháu, bên trong có lông như trong quần thu nhưng lại không bị mập, già trẻ béo gầy đều có thể mặc, nó được thiết kế ra để trở thành sản phẩm bán chạy nhất cả nước đấy ạ."
Mẹ Bùi đột nhiên nhớ ra: "Hình như dì từng thấy nó trên TV rồi, có phải các cháu quảng cáo trên đài địa phương không?”
Lục Mạn Mạn cười: "Chính là nó ạ."
Nhưng lại hơi tiếc nuối: "Năng lực của xưởng trưởng chúng cháu có hạn, cũng chỉ có thể phát quảng cáo trên đài địa phương, nếu có thể phát trên CCTV hoặc nếu chúng cháu có thể tài trợ cho bộ phim nào đó, để có nhiều người biết đến nhãn hiệu của chúng cháu, thì có lẽ cái quần này thực sự có thể trở thành trào lưu."
Lúc đầu mẹ Bùi chỉ cho rằng cô là một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại biết nói ngọt, nhưng lại không ngờ cô cũng có bản lĩnh lớn như vậy, dù xưởng quần doanh nghiệp nhà nước cũng là xưởng lớn, đương nhiên cô cũng hợp tác với người ta, nhưng có thể làm được như vậy cũng không giống người bình thường rồi, cái quần khiến người khác thấy mới lạ, hơn nữa còn thấy được cô có mục tiêu có chí hướng, bà ấy nghe xong cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, nhưng hơi nghi ngờ: "Mạn Mạn, chuyện tài trợ này dì biết, giống như đơn vị chúng ta chẳng hạn muốn cái gì được yêu thích, cũng sẽ tìm người tài trợ một phần kinh phí, nhưng dì chưa từng nghe nói chuyện các bên quay phim sẽ tìm người tài trợ trang phục."
Lục Mạn Mạn vừa nói đến chuyện này, đột nhiên nhớ ra sau này một nửa vòng giải trí đều do con cháu trong đại viện Quân đội thành phố Bắc Kinh chống đỡ, tại sao, vì đây là trung tâm giải trí, bây giờ cũng chỉ có con cháu trong đại viện được tiếp xúc với những thứ mới mẻ ở nước ngoài, cũng chỉ có bọn có có điều kiện làm giải trí, chẳng hạn như đời sau rất nhiều đạo diễn nhà văn nổi tiếng đều đến từ cái vòng tròn này.
Nếu cô có thể tiếp xúc nhiều với cái vòng tròn kia, cho dù là chụp ảnh tạp chí hay tài trợ trang phục cho phim, có lễ thật sự có thể thành công. Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt cô hiếu kỳ nói: "Vậy bọn họ giải quyết chuyện trang phục như nào, cháu nhớ là hai năm trước hình như có bộ phim nổi tiếng từ Nam vào Bắc, nữ chính thay phải đến bốn mươi mấy bộ đồ, thì những bộ quần áo đó đến từ đâu ạ?"
Mẹ Bùi nói: "À, cháu nói cái đó sao, quần áo cô ấy không phải được chỗ nào tài trợ mà là mua từ bên Hương Giang."
Mẹ Bùi nói với Lục Mạn Mạn: "Nói thế nào nhỉ, mấy năm nay nhu câu cuộc sống của mọi người tăng cao, nhưng thị trường không theo kịp, xưởng thiết kế quần áo cũng không thỏa mãn được nhu cầu của người trẻ tuổi, ý tưởng quay phim của bọn họ luôn đi đầu.. Cháu biết đấy, cho nên mới nói hoặc là đi ra ngoài mua, hoặc là mượn, về cơ bản đó là cách có trang phục của diễn viên quay những bộ phim nổi tiếng đấy... Chuyện tài trợ cháu nói rất mới mẻ, nhưng chuyện này dì không rõ lắm, chắc Bùi Cẩm rõ hơn, Bùi Cẩm thường xuyên..."
Thuận miệng nhắc đến con gái mình, mẹ Bùi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức ngừng nói.
Lục Mạn Mạn đang chăm chú nghe, thì đột nhiên thấy mẹ Bùi dừng lại, vẻ mặt bà ấy mất tự nhiên như thể đã nói sai gì đó, đương nhiên trong lòng cô biết rõ sao lại thế này, nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ bê chén trà trên bàn lên từ từ uống.
Ngược lại mẹ Bùi càng cảm thấy không còn mặt mũi.
Bà ấy đã xác thực từ cháu ngoại hôm đó con gái không có ở đây, còn mặt đối mặt với vợ chồng người ta trong một cái sân.
Nghĩ đến tối đó bà ấy và chồng bắt Bùi Cẩm về, giải thích rõ xem hôm đó cô ấy có bắt nạt người ta không, Bùi Cảm chết vẫn ngoan cố không chịu nói câu nào.
Giờ nhìn thấy phản ứng này của Lục Mạn Mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận