[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 228: Bạn Trai (1)

Chương 228: Bạn Trai (1)Chương 228: Bạn Trai (1)
Dưới ánh trăng Chu Nghiêm Phong đi đến bên giường, cúi xuống chạm vào má cô, đã không còn nóng nữa, anh cúi người hôn lên môi cô.
Cô ngủ không ngoan chút nào, phần lớn chăn bông kẹp giữa hai chân cô, anh lật người cô lại, đang định kéo chăn ra thì cô nhìn thấy bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng của cô bị vén lên, vòng eo của cô rất mảnh khảnh, tưởng chừng như có thể nắm được bằng một bàn tay, nhưng có một nơi tròn trịa đến mức một tay không thể nắm hết được, trong bóng tối, tuyết ngấy hương mềm cùng mùi thơm khiến lòng người mê mẩn, trái tim rung động.
Hơi thở Chu Nghiêm Phong trở nên dồn dập.
Lục Mạn Mạn tỉnh dậy, mở đôi mắt mơ màng ra và ngắm nhìn người đàn ông cực kỳ ngang ngược trong cơn buồn ngủ, cô khẽ phát ra âm thanh nho nhỏ.
Ngay giây tiếp theo, mùi rượu thoang thoảng chợt tiến đến gần, một bàn tay to lớn, nóng hổi xuyên qua mái tóc và vòng qua phía sau đầu cô, giữ chặt phía sau đầu của cô, anh cúi đầu mà hôn xuống, khác với sự dịu dàng, quyến luyến của trước kia, nay chỉ còn lại sự mạnh mẽ, ngang ngược, bá đạo khi cạy mở hàm răng trắng như ngọc trai mà một mạch đánh thẳng vào bên trong, lại gắng dùng sức mà bao vây thành hào một cách nhiệt tình, nồng cháy. Cho đến tận khi thở không ra hơi cô mới từ từ dừng lại.
Nhưng cô chỉ vừa mới lấy lại được hơi mà thở hổn hển, anh lại tiến về phía trước.
Sau cùng, Lục Mạn Mạn cảm thấy tê dại mà mất hết sức lực, giọng nói ấm áp của anh truyền đến bên tai cô: "Chúng ta hẹn hò đi."
Đôi lông mi dài của Lục Mạn Mạn run rẩy, một hồi lâu sau cô mới vờ như trêu đùa mà hỏi anh: "Anh uống bao nhiêu ly rồi?"
"Không uống nhiều lắm, anh vẫn còn rất tỉnh táo."
Chu Nghiêm Phong vừa trả lời vừa ôm cô đặt ngồi lên trên đùi mình, bộ đồ ngủ cổ tròn của cô làm lộ ra một phần chiếc cổ tinh tế, mềm mại, trắng nõn như tuyết, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn một cái.
Lục Mạn Mạn co rút bả vai lại, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai, tuấn tú, nhàn hạ bị nhuộm một lớp màu đỏ mỏng, không biết liệu có phải do rượu mạnh nên say hay do sự giao động của cảm xúc, hoặc là cả hai.
Ở phía dưới có thứ gì đó cộm vào người, cô vừa di chuyển một chút, lập tức bị anh ấn trở về chỗ cũ, cánh tay của anh vòng lại ôm lấy cô, môi anh cắn vào vành tai của cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn được bao bọc bởi hơi nóng và tiếng hơi thở hổn hển không đều bắt đầu quấn quanh tai cô, lời nói giống như đang do dành: "Mạn Mạn, đồng ý với anh đi."
Vành tai của Lục Mạn Mạn tê dại, nóng bừng, cảm giác ngứa ngáy ấy giống như có dòng điện chạy tới đỉnh đầu, nhanh chóng đẩy đôi môi của anh ra, nói chuyện một cách bình tĩnh: "Hiện tại không tốt sao?"
"Không tốt."
Anh nói: "Hiện tại không sáng mà cũng chẳng tỏ."
Lục Mạn Mạn không nhịn được mà nhìn vào biểu cảm ở trên gương mặt của anh, anh khẽ nhíu mày lại, đôi mắt đen tối sầm lại, trong lòng còn có tia oán hận được cất giấu thầm kín.
Một người thủ trưởng* nghiêm túc và lạnh lùng như anh lại đột nhiên như thế này...
*l /shðuzhăng/ (Thủ trưởng) là người có vị trí cao nhất, đứng đầu trong một công ty, một cơ quan, một tổ chức nào đó. Thông thường đây là những cá nhân có vị trí quan trọng, quyết định mọi vấn đề của các cơ quan, công ty, đơn vụ nào đó.
Lục Mạn Mạn có hơi không kiềm chế nổi suýt chút nữa đã bật cười, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác và thu lại nụ cười, sau đó nói: "Bây giờ anh yêu cầu muốn hẹn hò với em, vậy bước tiếp theo chắc không phải anh muốn em kết hôn với anh chứ."
Cô thật lòng mà nói: "Em không quen với việc bị trói buộc, em cũng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn với người nào đó, anh nên từ bỏ cái loại ý nghĩ đó ngay từ đầu äi."
Bàn tay Chu Nghiêm Phong đè nặng eo cô, đột nhiên ôm cô ngồi dậy, mặt đối mặt với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận