[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 153: Phòng Tuyến (1)

Chương 153: Phòng Tuyến (1)Chương 153: Phòng Tuyến (1)
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, anh khống chế tâm trạng rất tốt, nhanh chóng nói: "Xin lỗi, em đợi một chút."
Anh lấy ra một túi giấy từ ngăn kéo.
"Em có nhiều chỗ cần dùng đến tiền, đây là 7000 tệ em cầm lấy dùng."
Lục Mạn Mạn đứng yên không nhúc nhích.
Chu Nghiêm Phong nhìn cô có chút bất lực: "Đừng suy nghĩ lung tung, trong cuộc sống của em có nhu cầu gì tôi đều sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn. Chúng ta cũng là chiến hữu trong cùng một chiến hào."
Vốn Lục Mạn Mạn không có gì phải băn khoăn, biết anh tát một cái rồi lại cho một quả táo ngọt cũng chỉ là vì muốn làm cô yên lòng.
Ai sẽ chê tiền chứ.
Cô dừng lại một chút rồi cầm tiền lên.
"Vừa rồi thấy em chống eo. Có phải mấy ngày nay ngủ không ngon không?"
"Lát nữa tôi xoa bóp giúp em."
Thích một người, làm sao có thể không muốn làm cô vui vẻ. Cho dù Chu Nghiêm Phong có khắc chế đến đâu cũng không ngoại lệ, khi cô cúi đầu nhận lấy tiền, mái tóc dài buông xuống từ đầu vai, anh đã không nhịn được mà nói ra. Vẻ mặt Lục Mạn Mạn không hiểu sao liec mắt nhìn anh một cái rồi cầm tiền xoay người rời đi.
Cửa thư phòng một lần nữa khép lại, trong phòng lâm vào yên tĩnh, Chu Nghiêm Phong nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống.
Một khi niềm tin sụp đổ thì đó là sự khởi đầu của việc xây dựng phòng tuyến.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khi anh đi vào phòng ngủ, cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.
Ngày hôm sau dì Điền gọi điện thoại tới: "Tiểu Lục nói trong khoảng thời gian này muốn đến bên chỗ căn nhà tây ở cùng chị gái hai ngày. Còn có tiệm làm đẹp của cô ấy không phải cũng cần làm lên sao, ở bên kia cũng tiện một chút.. Thủ trưởng ngài xem..."
Chu Nghiêm Phong nhận điện thoại ở văn phòng, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, là thời gian bình thường cô rời giường, biết cô ở bên cạnh đầu kia sai dì Điền gọi điện thoại, anh im lặng trong chớp mắt rồi nói: "Nghe cô ấy."
Dì Điền cúp điện thoại, quay đầu nói với Lục Mạn Mạn: "Thủ trưởng nói, đều nghe cháu, cháu cảm thấy thế nào thuận tiện thì làm."
Trên mặt Lục Mạn Mạn cười tủm tỉm: "Tôi nghe được."
Sau đó cô lên lầu lấy hai túi hành lý nhỏ đã đóng gói từ trước. Dì Điền đoán đã xảy ra chuyện, tuy rằng không nghe ra được chuyện gì từ trong giọng nói của thủ trưởng, trên mặt đồng chí Lục cũng không nhìn ra, nhưng không hiểu sao lại cảm giác hai người này đã xảy ra chuyện.
Mâu thuẫn sao? Có cãi nhau không? Rõ ràng đêm qua lúc trở về vẫn còn tốt đẹp sao đột nhiên lại làm đến mức muốn tách ra ở riêng?
Dì Điền có hàng ngàn câu hỏi.
Nhưng lại không dám nói gì, cũng không dám hỏi, thấy Lục Mạn Mạn lên lầu lấy hành lý, vội vàng đi theo: "Tiểu Lục, để dì đến lấy."
Sau đó mang theo hai túi hành lý đưa Lục Mạn Mạn đến biển báo trạm xe buýt.
Đoạn đường đi ra khu nhà ở, những chị gái và cô con dâu trẻ kia có chào hỏi Lục Mạn Mạn, có người dừng lại nói chuyện phiếm với cô mấy câu, nhiều nhất chính là hỏi tiệm làm đẹp của cô khi nào mở cửa.
Dì Điền nhìn thấy Lục Mạn Mạn vẫn trò chuyện và cười đùa với mọi người với tinh thần phấn chấn như thường lệ, trên mặt cô không có bất kỳ manh mối nào.
Lúc dì Điền đưa cô lên xe, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Tiểu Lục, ơn lớn nhất là ba mẹ, gần gũi nhất là vợ chồng. Cháu và ngài ấy có giận dỗi thì cũng nên về đi... Chu Bỉnh và Chi Chi trở về mà không gặp được cháu nhất định sẽ lo lắng..."
Lục Mạn Mạn xua xua tay, trên mặt vẫn cười như trước: "Tôi biết rồi, dì Điền, dì mau trở về đi." Lục Mạn Mạn dự định vài ngày nữa se thử kinh doanh, đầu tiên cần phải tuyển được nhân lực. Tuy rằng Lục Mạn Hương bị rạn xương không nghiêm trọng lắm nhưng cũng cần thời gian nghỉ ngơi tu dưỡng thật tốt, tuy nhiên đi lại một chút cũng không sao.
Lục Mạn Mạn vừa tuyển người vừa dạy một vài thứ cơ bản và cả kỹ thuật cho Lục Mạn Hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận