[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 165: Tình Đầu Ý Hợp (2)

Chương 165: Tình Đầu Ý Hợp (2)Chương 165: Tình Đầu Ý Hợp (2)
Ông bà cụ không có oán trách con dâu, bởi ngay cả bản thân bọn họ đều không biết con trai cả này có thể cho con dâu thứ gì, con dâu ở lại có thể chờ đến khi nào, kể cả bọn họ cũng chỉ có một tia hy vọng mù mịt với con trai.
Nhưng nếu con trai thật sự quay về được, chắc chắn dốc sức trăm cay nghìn đắng cũng phải truy tìm vợ về đây, hai vợ chồng già có thể xác định như vậy.
Tóm lại gia đình bọn họ đều là người tình sâu nghĩa nặng, khăng khăng lại sinh ra một người khác loài như thằng hai.
Từ nhỏ anh bình tĩnh lý trí kiềm chế không hợp lý, ông bà cụ thấy anh có tiềm năng cô đơn đã định trước, nên mới dẫn dắt một sợi dây đỏ cho anh, vốn muốn để hai người thanh mai trúc mã tạo dựng tình cảm từ thuở nhỏ, anh lại rất nghe lời đi tìm người ta vào mỗi dịp lễ Tết, kết quả mỗi lần ở chung một phòng với cô gái người ta toàn là sách ai nấy đọc, không hề có một lời nói dư thừa.
Có lần bà cụ và bạn thân lén lút trốn ngoài cửa phòng, khó khăn lắm mới nghe thấy hai người có giao lưu, kết quả nghe anh nói đọc quyển sách tên là, hỏi cô gái đó xem xét quan niệm hôn nhân của Aquitaine và Mary như thế nào.
Bà cụ biết ngay ngày sau con trai này sẽ không coi trọng tình cảm, nhưng vẫn may, tính tình Mạn Hương truyền thống, không phải tính khí gây chuyện phiền toái đó, sau này bọn họ một người tập trung sự nghiệp, một người ở nhà giúp chồng dạy con, nâng khay ngang mày tôn trọng nhau trong hôn nhân thì cũng đủ rồi.
Đáng tiếc là Mạn Hương đã kết hôn với người khác.
Bà cụ nhớ lúc đó con trai nói tin tức này cho bọn họ nghe, cảm xúc trên mặt tẻ nhạt, vừa không mừng rỡ cũng chẳng buồn bã, chỉ nói một câu anh và Mạn Hương không có duyên vợ chồng, có vẻ như đã vô cùng bình lặng chấp nhận.
Ai ngờ quay lưng thì anh đã cưới em gái người ta về nhà.
Hai vợ chồng già nghi ngờ anh giở trò kết hôn giả, lúc bấy giờ anh ngồi đến vị trí đó, bọn họ hiểu rõ hơn anh, anh gấp rút cần một cuộc hôn nhân ổn định, anh cưới người ta về là để làm cho người khác xem.
Nhưng hiện nay bà cụ lại có phần dao động: "Tôi thấy Mạn Mạn thay đổi rất lớn, trở nên hào phóng và hoạt bát, nói chuyện thú vị, hết sức được lòng người khác, ông xem chỉ cần ông không nhịn được phản ứng với cô ấy, thì cô ấy có cách dỗ dành ông vui vẻ thôi, đầu óc nhỏ vô cùng thông minh... Tóm lại bây giờ tôi rất thích cô ấy, tôi thấy Nghiêm Phong cũng thích cô ấy lắm, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ấy, từng cử chỉ của người ta, Nghiêm Phong đều đang chú ý, thằng con có từng đối xử với người nào như thể chứ, tưởng chừng đã sa vào trong..."
Bà cụ càng nghĩ càng đúng: "Chẳng phải Nghiêm Phong nói cô ấy ở bên ngoài cũng bận sao, xem ra hai người đều có lòng sự nghiệp mạnh mẽ, tuy hai người bận rộn đều không lo được gia đình lắm, nhưng cũng có thể nói bọn họ là cùng một loại người, Nghiêm Phong tán thưởng cô ay thích cô ấy, không chừng bọn họ càng hợp nhau hơn... Khuôn mẫu hôn nhân đâu phải không hề thay đổi, chỉ cần bọn họ tốt đẹp, thì chúng ta yên lòng thôi."
Ông cụ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, vẫn đang ngẫm nghĩ.
Bỗng nhiên ông ấy kề sát cạnh tai bà cụ nói: "Hay là tôi lén lút lên lâu coi thử bọn họ có ngủ chung một phòng không."
Bà cụ cau mày: "Ông đều từng tuổi nào rồi, không xấu hổ sao?"
Ông cụ: "..."
Ông ấy thấy sự khinh bỉ trong mắt bạn già, vội vàng chui vào tấm chăn ôm lấy người dỗ dành: "Đúng đúng đúng, bà đều nói đúng, chúng ta không thể làm chuyện già mà không đúng đắn!"
Bà cụ biết ông ấy trong mắt người ngoài có vẻ như uy nghiêm biết chừng nào, thật ra lớn tuổi rồi còn bộp chộp, y hệt thằng nhóc già nua.
Nhưng bà ấy vẫn không nhịn được bị ông ấy chọc cười, sau đó nương tựa sang đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận