[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 352: Dinh Menh (3)

Chuong 352: Dinh Menh (3)Chuong 352: Dinh Menh (3)
Lục Mạn Mạn lại liếm môi: "Vậy thì giữa chúng ta khả năng sẽ không duy trì được sự cân bằng đó."
Cô đang đợi anh hỏi 'tại sao', thì thấy anh ngửa hẳn người về phía sau dựa lưng vào ghế rồi thơ ra một hơi thật dài, sau đó cúi đầu tháo dây an toàn, rồi lại cúi người vươn tay qua cũng giúp cô cởi nốt dây an toàn.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn động tác của anh.
Sau đó trước mắt nhoáng một cái, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm nhấc ra khỏi vị trí trên ghế lại và đặt lên đùi mình.
Anh áp bàn tay to lớn lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, lại thở dài, ngoài trừ bất lựa vẫn chỉ có bất lực, không biết là vì bản thân anh, hay là vì cô.
Thấy cô đang nhìn thẳng vào anh như vậy, biểu cảm giống như chờ đợi anh đưa ra quyết định cuối cùng.
Anh cầm hai tay nàng quàng qua cổ mình, đỡ lấy phía sau lưng và ôm lấy cô rồi nói: "Em đang muốn nói là tương lai anh và em sẽ không cách nào nhất trí đồng lòng được với nhau trong chuyện sinh con sao?"
Anh nói: "Vậy thì cũng chưa chắc."
Lục Mạn Mạn ngước mắt lên nhìn anh.
Chu Nghiêm Phong khóe miệng toàn ý cười khổ, lúc thổ lộ với cô— bây giờ anh không thường lựa những lời nói hoa mỹ, đối với những vấn đề mà cô quan tâm, có thế cố gắng thẳng thắn hết sức với cô bao nhiêu thì thẳng thắn, tâm sự trong lòng cô vốn rất nhiều, lại còn bị anh thăm dò toan tính, đối với anh điểm này vẫn coi như khá dễ hiểu, tâm lý đề phòng cũng không thể nhất thời tiêu tan trong chốc lát được.
Anh vẫn luôn hi vọng có thể tiến sâu hơn vào trong trái tìm cô, để cô có thể mở lòng mà tin tưởng anh, tin tưởng anh thực sự yêu cô, có thể đem lại hạnh phúc cho cô.
Vì vậy, đành thẳng thắn thổ lộ với cô vài lời mà trước giờ vốn không muốn nói cho cô: "Nếu như hôm nay em thực sự có thai rồi, thì thành thật mà nói anh không có cách nào nhất trí được với quyết định của em."
"Không cần biết phải dùng biện pháp gì, có lễ còn không thể kìm chế mà dùng chút thủ đoạn quyết liệt, cũng mong em có thể hồi tâm chuyển ý."
Anh nhắm mắt lại và nói: "Cũng thật may là không có xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không phải trải qua loại khảo nghiệm này, không cần tranh luận ai sai ai đúng khiến cả hai đều bị tổn thương trong lòng.
"Suốt đoạn đường này anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh thực sự rất muốn rất muốn chúng ta có con, nhưng cũng là bởi vì em và con máu thịt liên kết, cùng chung thai nghén, nên mới sinh ra loại ám ảnh như vậy, trên đường đến bệnh viện liên không nhịn được nghĩ nếu như thực sự có thai, là sẽ giống anh một chút, hay là giống em nhiều hơn chút, dù cho có giống ai đi nữa, tóm lại bất kể mắt, mũi miệng, hay là cánh tay bắp chân nhỏ thì thực sự đều là máu mủ rơi ra từ trên người em, anh yêu em, nên cũng muốn cùng em yêu thương con mình, nhưng nếu như ngay cả việc sinh con em cũng không tình nguyện, vậy có mỗi mình anh yêu thương con thì có ích gì chưa, phải có em thì mới có con, anh cũng không thể chỉ vì muốn có con mà ép buộc em làm chuyện mà bản thân không thích. Đã như vậy, thì anh đành dứt khoát từ bỏ ảo tưởng đó thôi. Em không muốn sinh con, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cũng là vì sợ đau sợ vất, sợ tổn hại thân thể, tất cả điều này đều là nguyên tắc của em, tất cả đều có lý, dù sao chỉ em mới có quyền quyết định với cơ thể của chính mình, người vất cả nhất khi sinh con dưỡng cái cũng là em, chỉ cần em không bằng lòng, vậy thì tương lai sau này anh vẫn sẽ tôn trọng mong muốn của em."
Anh nhéo nhéo mặt cô, cười nói: "Về sau em cũng không cần suy nghĩ lung tung, tỉnh cần cũng không cần chịu nhiều áp lực đến thế, về phần cha mẹ và người khác bàn tán thế nào, anh sẽ nghĩ cách giải quyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận