[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 348: Bua Cầu Di (1)

Chương 348: Bua Cầu Di (1)Chương 348: Bua Cầu Di (1)
Lần này đi ngủ thân thể bọn họ dính sát vào nhau, không khí cũng mập mờ hơn lúc nãy, Chu Nghiêm Phong nói mình nóng nên cởi bớt áo rồi, nhưng khi anh ôm Lục Mạn Mạn, bàn tay hư hỏng kia không biết đã luồn vào áo cô tự khi nào, nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của vợ mình.
Một hai phải ôm chặt cô vào lồng ngực.
Lục Mạn Mạn bây giờ vẫn chưa biết mình có mang thai hay không, nên là chỉ nằm yên không dám làm lại, hơn nữa cơ thể này là của cô, bản thân cô phải yêu quý, thương tiếc cho nó chứ.
Vì thế cô chống tay lên ngực anh đẩy ra: "Anh đừng ôm chặt quá, em khó chịu, thở không nổi."
Chu Nghiêm Phong "ning nịu": "Ông xã cũng khó chịu."
Lục Mạn Mạn lúc này đã chuẩn bị đủ tỉnh thần, không nhịn được lại ngo ngoe muốn chọc ghẹo anh, ngón tay lặp lại lướt nhẹ qua lồng ngực anh: "Khó chịu ở đâu nào?"
Chu Nghiêm Phong nắm lấy cổ tay quậy phá này lại.
Nhưng ngoài miệng nói thế thôi, anh cũng không cầm thú đến mức chỉ lo giải tỏa khó chịu của mình mà không quan tâm đến người vợ đang ốm yếu, chỉ nắm tay cho cô không quấy nữa, sau đó ôm cô chìm vào giấc ngủ. Hai người ngủ trễ nên đương nhiên sáng hôm sau thức dậy cũng đã trễ.
Bây giờ Chu Nghiêm Phong trở về cũng không đi tập thể dục rèn luyện thân thể lúc tờ mờ sáng, hoặc đi học hay đi xử lý công việc, cho dù anh đã tỉnh rồi cũng tiếp tục ôm cô ngủ, chờ cô mở mắt tỉnh sẽ lập tức nhìn thấy anh.
Nói chi hiện giờ cô còn bị bệnh, sao anh nỡ bỏ cô ở đây một mình được chứ.
Lục Mạn Mạn mấy ngày nay ngủ không ngon, cả người theo đó mà cực kỳ mệt mỏi, tuy ngọn nguồn của vấn đề vẫn chưa được giải quyết, trên đầu cô còn treo một cây dao lủng lẳng cứ lắc lư qua lại như sắp rơi, nhưng Chu Nghiêm Phong đã trở về, tối hôm qua cô cũng ăn rất ngon, ngủ một giấc cũng rất sâu, mãi đến tận gần tám giờ hôm sau mới mơ màng mở mắt.
Chu Nghiêm Phong thấy mắt cô giật nhẹ như sắp tỉnh, mới làm bộ như anh cũng vừa thức giấc, ôm người vào lồng ngực, tranh thủ dịu dàng hôn môi cô.
Sau đó hỏi cô thân thể đã dễ chịu hơn chưa.
Lục Mạn Mạn cảm giác đã thoải mái hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng váng khó chịu nữa, có điều sau khi cô biết hiện tại đã sắp tám giờ, vội vàng kêu anh mau ngồi dậy, để lỡ chậm trễ công việc.
Chu Nghiêm Phong đáp: "Không vội, một lát nữa mới có người gọi, mười giờ đi cũng không muộn."
Lục Mạn Mạn đã luôn chực chờ suốt mấy ngày nay, chờ bà dì của mình tới, cũng chờ xem mang thai lâu hơn chút thì có hiện mạch tượng không, có lẽ là lúc trước thời gian mang thai quá ngắn nên mới không bắt mạch được, hơn nữa không phải bác sĩ trung y nào cũng bắt được mạch, cho dù có mang cái danh bác sĩ dày dặn kinh nghiệm nhưng đôi khi vẫn sẽ làm ra sai sót.
Cô không dám tìm khám bác sĩ ở bệnh viện đa khoa quân khu, cũng không dám nhờ người quen tìm bác sĩ uy tín, bởi vậy đã lãng phí rất nhiều thời gian làm việc vô ích.
Vất vả lắm mới tìm được một người đáng tin.
Ban đầu cô định nhân lúc Chu Nghiêm Phong đi làm thì chạy đi khám, ai ngờ đùng một cái anh nói mười giờ mới cần phải đi.
Lục Mạn Mạn đành phải chờ một chút.
Nhưng vừa mới ngồi xuống thì lập tức nghe tiếng g6 cửa có hơi gấp gáp truyền đến.
"Mạn Mạn? Tiểu Mạn?"
Là giọng nói của Thái Châu và dì bảo mẫu.
Hóa ra là do Thái Châu nhớ Lục Mạn Mạn gần đây đổ bệnh, cực kỳ lo lắng cho cô, bởi vì mấy ngày này cô đều đóng đỉnh ở Tiểu Dương Lâu, không thấy bước ra ngoài, chị cô hiện tại không ở đây, anh ấy sợ cô không ai kê bên chăm sóc, lỡ như đêm đến bệnh nặng thêm thì biết kêu ai, nên anh ấy cũng ráng chạy đến đây vào sáng sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận