[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 480: Tự Giải Quyết On Thỏa (2) |

Chương 480: Tự Giải Quyết On Thỏa (2) |Chương 480: Tự Giải Quyết On Thỏa (2) |
Đi tới trước cửa xe xuyên qua cửa sổ nhìn thấy người ngồi ở phía sau, cô mở cửa xe cúi xuống kìm nén tức giận nói: "Sao vậy, cậu tới đây làm gì?”
Hôm nay Hoàng Bảo Câu mặc âu phục màu trắng, trang phục vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước, dáng vẻ cũng đẹp trai như cũ, vẻ mặt lại buồn bực không vui. Từ ngày đó nảy sinh hiểu lầm với Lục Mạn Mạn cậu ta chưa từng thấy Lục Mạn Mạn, chợt thấy một đôi mắt nhìn về phía Lục Mạn Mạn, thấy ánh mắt và giọng điệu của cô đều tràn đầy bất mãn và trách móc, hốc mắt lập tức hơi đỏ lên.
"Tôi không thể đến sao?"
Cậu ta mạnh miệng nói, giọng nói căng thẳng lại khàn khàn.
Lục Mạn Mạn siết chặt ngón tay thật muốn đánh cậu ta, giọng nói càng nặng nề hơn: "Tôi đang vội, không rảnh lãng phí thời gian với cậu, cậu xuống trước đi."
Hoàng Bảo Câu cắn cắn môi: "Anh ta thật sự không nộp đơn ly hôn, thật sự buông tha cho Cao Thăng chuyển sang bên này sao?"
Cậu ta nói xong rất nhanh lại nói tiếp: "Tôi không tin, anh ta không thể làm như vậy, nhất định anh ta đã lừa cô." "Ai quan tâm cậu tin hay không."
Lục Mạn Mạn thấy cậu ta không chịu tỉnh ngộ, không nói nhảm nữa, bảo A Hiển tới đây đưa cậu ta xuống.
Lúc này những người khác trên xe thấy tổng giám đốc tức giận, cho dù bình thường có quan hệ tốt với cậu Hoàng thì cũng không ai dám nói chuyện, càng không dám nhìn lung tung, đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim lẳng lặng chờ đợi.
A Hiển cũng không dám chần chờ chút nào, vội vàng tới giữ chặt Hoàng Bảo Câu: "Cậu Hoàng, đừng làm tôi khó xử."
Cũng may Hoàng Bảo Câu không mất mặt đến mức ăn vạ trên xe không chịu đi. Không để A Hiển đụng vào người cậu ta đã tự mình xuống xe.
A Hiển vội vàng mời Lục Mạn Mạn ngồi lên.
Hoàng Bảo Câu lại kéo cánh tay Lục Mạn Mạn lại: "Vốn anh ta cũng không thích hợp với cô. Anh ta có dã tâm như vậy không thể vẫn nuông chiều cô. Đây là kế tạm thời của anh ta, là khổ nhục kế của anh ta, Mạn Mạn cô nhìn rõ..."
Từ bỏ vị trí vốn được thăng tiến, ngay cả thăng chức cũng không nghĩ đến nữa, gần hai năm đều vất vả tới đây. Đây là kế tạm thời, đây là khổ nhục kế sao?
Giả sử hôm nay những lời này mà Chu Nghiêm Phong nghe được, quả thực là đả kích lớn với anh.
Lục Mạn Mạn thật sự vô cùng chán ghét cậu ta, trước mặt nhiều người như vậy giữ lại tình cảm cho cậu ta, vậy mà cậu ta còn ở đây châm ngòi.
Lục Mạn Mạn dùng sức hất tay cậu ta ra: "Những lời này là lời mà cậu có thể nói ra sao? Khi đó Hồng Kông tôi không biết anh ãy sẽ đợi tôi. Cậu thế nào còn chưa tính, bây giờ nếu đã biết còn dây dưa, cậu còn muốn không biết xấu hổ sao?"
Môi Hoàng Bảo Câu giật giật.
Lục Mạn Mạn không cho cậu ta cơ hội nói chuyện, ngồi trên đường xe chạy: "Cả đời này tôi và Chu Nghiêm Phong sẽ không tách ra nữa, sẽ không có chuyện gì với cậu cả, cũng sẽ không có bất kì chuyện của người khác, đừng để tôi nói khó nghe, cậu tự giải quyết ổn thỏa đi!"
Sau đó cô lập tức nặng nề đóng cửa xe.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động.
Hoàng Bảo Câu nhìn xe đi xa, mũi chua xót, ánh mắt mờ mịt, trái tim cũng giống như bị cái gì đó nắm thật chặt, co lại thành một đống.
Lục Mạn Mạn chạy tới địa điểm đấu giá thuận lợi tham gia đấu giá. Tham gia đấu giá ngoại trừ hai doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài còn có may doanh nghiệp đại lục. Trên thực tế cũng không nhiều doanh nghiệp tham gia, nhưng trong hội trường đều ngồi chật kín, đều là các đơn vị còn có lãnh đạo cùng với phóng viên báo chí cùng một số quần chúng đến tham gia chứng kiến.
Lục Mạn Mạn bắt đầu giơ bảng khi chụp đến thời điểm 200 vạn.
Chụp đến 525 vạn lần thứ nhất.
Lúc này người giơ bảng ngoại trừ Lục thị thì chỉ có một công ty ở đại lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận