[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 378: Hồng Kông (2)

Chương 378: Hồng Kông (2)Chương 378: Hồng Kông (2)
Nhưng dù có là ánh trăng sáng đi chăng nữa, hay cho dù đã để lại ấn tượng sâu sắc đến đâu trong thời niên thiếu của Bùi Vọng Tân, anh và Lục Mạn Mạn đều là người thiết thực, không hứng thú với chuyện này, cũng không có thời gian và tỉnh thần để nghe chuyện cũ của Bùi Vọng Tân.
Có lẽ Bùi Vọng Tân không tìm được sự ủng hộ từ Chu Nghiêm Phong, sau đó cũng thức thời không gọi điện tới nữa.
Có điều, chuyện Lục Mạn Hương đính hôn kết hôn ở bên đó, Lục Mạn Mạn vẫn bảo Chu Nghiêm Phong báo cho Bùi Vọng Tân biết, để cho anh ấy nguôi hy vọng.
Quả thật anh ấy cũng đã nguôi hết hy vọng, lần này đến thăm vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, nhưng trên mặt không còn nhiều sinh khí, gượng cười ha ha nói chuyến này trở về sẽ kết hôn.
Chu Nghiêm Phong gật đầu, chúc mừng anh ấy, lại nói vài câu thành gia lập nghiệp linh tỉnh, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Bùi Vọng Tân ngồi một lúc, uống hết nước trà, rồi lập tức đứng lên nói phải đi.
Bây giờ đã nhá nhem tối, lão gia và lão phu nhân vừa đón Chu Chi Chi về, dì Điền ở trong phòng bếp đang bận rộn nấu cơm, lão tử và lão phu nhân thấy anh ấy muốn rời đi, bèn bảo anh ấy ở lại ăn cơm. Bùi Vọng Tân hẹn lúc khác, lần sau có thời gian sẽ dẫn theo vợ mới cưới cùng tới thăm bọn họi
Chu Nghiêm Phong tiễn anh ấy ra ngoài cửa.
Hôm sau Lục Mạn Mạn cũng phải đi, Chu Nghiêm Phong không muốn rời xa cô, khác với chuyện thường xuyên bận việc không được ở cạnh cô, lần này cô đi đến một nơi quá xa, ngoài tâm kiểm soát của anh, anh đã nhờ người điều tra tình hình bên đó, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Nhưng cũng không thể ngăn cô sang thăm chị gái mình, đám cưới là một dịp hết sức quan trọng, không thể vắng mặt được.
Ngược lại, Lục Mạn Mạn lại rất hồ hởi mong chờ chuyến đi tới Hồng Kông, nói với Chu Nghiêm Phong mình sẽ quay lại vào sau Tết, để tới lúc đó anh đừng nhớ mình quá, tối hôm đó còn dỗ được Chi Chi, để cô bé ngủ ông bà, cả đêm đút cho Chu Nghiêm Phong ăn no nê.
Hôm sau, Chu Nghiêm Phong đưa cô ra nhà ga
Ban đầu, Chu Nghiêm Phong vốn muốn bỏ công việc để đến Dương Thành cùng cô, tiễn cô đến tận cửa khẩu.
Song, Lục Mạn Mạn không muốn làm phiền anh, đường xá xa xôi, cô cũng không hy vọng sau đó lại để anh đi về một mình.
Chỉ cần anh tiễn cô đến nhà ga, rồi bao giờ đến nơi sẽ gọi điện báo bình an về cho anh là được.
Cô nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng thực ra thì rất độc lập, nhưng lại độc lập quá mức, quá có chủ kiến riêng, thế nên Chu Nghiêm Phong mới càng lo lắng. Nhưng điều gì cần dặn dò cũng đã dặn cả rồi, thứ gì cần nhắn nhủ cũng đã nhắn nhủ xong xuôi, đến nhà ga, anh chỉ nắm tay dặn cô đừng ham chơi, trở vê sớm một chút, rồi tiễn cô lên tàu.
Lục Mạn Mạn đi từ Thiên Khánh đến Dương Thành mất hai ngày đêm, bù lại, qua trạm kiểm soát rồi ngồi tàu khách sang Hồng Kông cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Lục Mạn Hương và chồng sắp cưới đã đến đón em gái từ sớm.
Lục Mạn Mạn vừa bước ra đã thấy hai người ngay, anh rể tương lai của cô họ Trần, tên là Trần Văn Quân, tên tiếng Anh là Kevin.
Anh ấy rất cao ráo, vai rộng, trông vô cùng khỏe mạnh, mặc một bộ âu phục màu xám được may tỉnh xảo, hai tay chị cô thân thiết khoác lên cánh tay anh ấy, áo vest của anh ấy để phanh ra thoải mái, hai tay đút túi quần, trên gương mặt mang theo nụ cười, đang cúi đầu nói chuyện với chị cô, dáng vẻ không quá giống một vị luật sư chuyên nghiệp thường ngồi trong văn phòng, thay vào đó lại rất tự nhiên, giống làm nghề liên quan đến nghệ thuật, sáng tạo.
Lục Mạn Hương nhanh chóng gọi "Mạn Mạn", tươi cười để anh ấy lại đó, chạy tới chỗ co.
Lục Mạn Mạn buông hành lý ra, hai chị em ôm nhau thật chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận