[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 405: Không Muốn Gặp Em Nữa! (1)

Chương 405: Không Muốn Gặp Em Nữa! (1)Chương 405: Không Muốn Gặp Em Nữa! (1)
Lần này Chu Nghiêm Phong thật sự không chống đỡ nổi nên ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa, sự đau đớn, nóng rát trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một chút ngứa ngáy căng căng tê đại.
Trong phòng có chút u ám.
Trong bóng tối, vợ anh vẫn tư thế như trước, vừa xem truyện đó vừa đắp mặt cho anh, kiên nhẫn và an phận ở bên cạnh anh.
Nhận ra anh đã thức dậy, cô ngước mắt lên, rời khỏi quyển truyện và nói: "Anh tỉnh rồi à?"
Chu Nghiêm Phong cảm thấy có chút áy náy vì đã không ra ngoài đi dạo với cô như đã hứa.
Anh gỡ cục đá được bọc trong khăn tắm ra, nắm lấy bàn tay lạnh băng do thấm nước đá của cô, đứng dậy, hôn lên môi cô: "Tại sao không gọi anh dậy sớm hơn một chút?"
Lục Mạn Mạn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, bỏ quyển truyện sang một rồi nói rằng: "Không vội."
Chu Nghiêm Phong nhìn ra được cô thật sự không sốt ruột, nếu không có kết quả trong chốc lát, thì đứt khoát không vội vàng.
Trạng thái tinh thần thật tốt.
Thật sự Chu Nghiêm Phong rất khâm phục cô vân có thể giữ được bình tĩnh, sờ sờ bụng cô: "Có đói bụng không?”
Lục Mạn Mạn: "Vẫn ổn."
Chu Nghiêm Phong ngồi dậy: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Chu Nghiêm Phong đưa cô đến nhà hàng Viên Lâm nổi tiếng ở đây ăn tám món ăn truyền thống nổi tiếng, gọi canh bí đao bát bảo, heo sữa rồng vàng, tôm tươi hoa mẫu đơn.
Ăn cơm xong thì vừa đi hóng gió ở bờ sông để tiêu hóa thức ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Chu Nghiêm Phong không muốn ép cô quá, như vậy sẽ có tác dụng ngược lại, nên không nhắc lại chủ đề đã khiến hai người không vui.
Anh không nhắc, Lục Mạn Mạn cũng không đề cập đến nó.
Bỏ qua những mâu thuẫn, hai người tay trong tay, nói nói cười cười, hàn huyên chuyện gia đình. Bất kỳ ai nhìn thấy đều nghĩ rằng họ là một cặp vợ chồng ân ái mặn nồng.
Buổi tối về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, hơn nửa đêm vẫn còn tran trọc.
Ngày thứ hai nán lại một ngày ở đảo Sa Diện.
Ngày thứ ba, đến thăm sở thú, đài tưởng niệm, viện bảo tàng và nhà thờ lớn của thành phố.
Vào ngày thứ tư, tôi đến núi Bạch Vân và suối nước nóng ở ngoại ô. Hiem khi đi du lịch vui chơi, cả hai đều không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian nhàn rỗi này, nhưng nếu một ngày vấn đề không được giải quyết, nó sẽ đè nặng trong lòng như hình với bóng, không thể nào xua tan.
Lục Mạn Mạn vẫn đỡ hơn một chút, cô biết rằng quyền kiểm soát kết quả không nằm trong tay mình, vì vậy cô cố gắng sống tốt mỗi ngày, chỉ lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp mà không để lại nuối tiếc.
Ngược lại nỗi lo lắng trong lòng Chu Nghiêm Phong ngày một tăng thêm.
Nó cứ kéo dài như thế cho đến đêm trước ngày anh phải trở về.
Đêm đó, Chu Nghiêm Phong tổ chức sinh nhật cho Lục Mạn Mạn.
Anh đặt một chiếc bánh cho cô, tặng cho cô một chiếc vòng tay dòng jbk rất đẹp được làm bằng men và mã não tự nhiên, tự tay đeo nó vào cổ tay cô, sau đó thắp nến và bảo cô ước một điều ước.
Lục Mạn Mạn nhắm mắt lại, hai tay đan chéo vào nhau trước ngực.
Chu Nghiêm Phong cũng bắt chước cô như năm ngoái, nhắm mắt cầu nguyện cho cô.
Sau khi cầu nguyện xong, Lục Mạn Mạn thổi nến.
Hai người lặng im hiểu thấu lòng nhau.
Một lúc sau, Chu Nghiêm Phong phá tan sự im lặng, nhìn cô chậm rãi nói: "Năm nay và năm trước anh đều đã ước nguyện cho em, không phải năm ngoái em muốn biết anh ước điều gì à?"
Những ngón tay mảnh khảnh của anh gõ lên mặt bàn.
"Đoán xem nào, nếu như em đoán đúng cả hai lần, anh sẽ để em đi."
Lục Mạn Mạn nghĩ, lúc đầu anh nói cho anh chút thời gian, anh cần phải suy nghĩ kỹ càng, bây giờ lại nói ra những lời buông hay không buông, đang nghĩ gì trong lòng vậy nhỉ, không cần che dấu thêm chút nào nữa rồi...
Đoán trúng anh thực sự chịu buông tay?
Chưa chắc.
Nhưng cô vẫn nghĩ về nó một cách nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận