[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 284: Sân Ga Riêng. (1)

Chương 284: Sân Ga Riêng. (1)Chương 284: Sân Ga Riêng. (1)
Anh liên lục ép: "Chật hay không?"
May mắn thay trời vẫn còn tối, đối phương có thể nhìn thấy đường nét của lông mày và mắt, nhưng lại không thể nhìn thấy mặt có đỏ hay không.
Lục Mạn Mạn ổn định tâm trí của mình lại, sau đó túm lấy tay anh, dịu dàng nói: "Đừng như vậy, em thật sự buồn ngủ, chạy cả ngày rồi."
Chu Nghiêm Phong một lúc sau mới thu chân lại, đỡ cô nằm trên người: "Vậy em cứ nằm như vậy ngủ đi, đừng chạy lung tung."
Lục Mạn Mạn không nói nên lời, toàn thân cứng đờ không ngủ được.
Chu Nghiêm Phong chỉnh cho cô một tư thế thoải mái, hơi xoay người để hai chân cô gác lên người anh, ôm cô vào lòng ngủ như một đứa trẻ nằm trong nôi.
Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Lục Mạn Mạn cảm thấy khá ổn, sau khi nghĩ về việc mình đã đi công tác bao lâu mới trở về, cuối cùng cô quyết định ôm cánh tay của anh, nhắm mắt lại, đần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Sáng sớm, Chu Nghiêm Phong ngồi bên chiếc bàn nhỏ, cầm bút phê duyệt giấy nghỉ phép cho Tiểu TỪ. Hai mươi nhân dân te được bọc trong tờ giấy phép, tham mưu Hàn được yêu cầu cho cậu ấy mượn giày da và đồng phục cán bộ có hai túi.
Về nhà gặp đối tượng cho thật đàng hoàng.
Tiểu Từ mừng rỡ đến mức không nhìn rõ đường, phu nhân còn đang ngủ nên cậu ấy chỉ dám nhỏ giọng nói: "Cám ơn thủ trưởng!"
Chu Nghiêm Phong hếch cằm bảo cậu ấy cất tờ phiếu và tiền đi.
Tham mưu Hàn tắm rửa xong trở về, nhắc nhở: "Sắp tới nơi rồi."
Chu Nghiêm Phong nhìn đồng hồ đeo tay.
"Thu dọn hành lý mang ra ngoài trước đi."
Tiểu Từ và tham mưu Hàn nhanh chóng thu dọn hành lý, chưa đầy hai phút đã thu dọn xong, sau đó cả hai xách hành lý đi ra ngoài và đóng cửa khoang tàu lại.
Chu Nghiêm Phong lúc này mới nghiêng người, tựa người vào gối, vén một góc chăn và dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn có làn da trắng như tuyết của người đang ngủ say, anh dùng đầu ngón tay xoa xoa, hôn lên tóc cô và nói: "Mạn Mạn, đã đến lúc thức dậy."
Lục Mạn Mạn mơ màng rên ri một tiếng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến nơi rồi."
Lục Mạn Mạn lúc này mới mở đôi mắt ngái ngủ, chậm rãi dựa vào tường ngồi dậy.
Chu Nghiêm Phong thu don quần áo của cô.
Lục Mạn Mạn cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn xuống, nút quần lót của cô bị cởi ra, chiếc áo sơ mi mỏng đang mặc không biết từ lúc nào đã được xắn lên, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, nên ngửi lòng bàn tay.
Hai tay buông xuống, nói ra hai chữ "Dục Ma."
Chu Nghiêm Phong tai đỏ bừng, nhưng cũng chỉ có tai đỏ, sau khi kéo quần áo của cô xuống thì anh lại làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng bế cô ngồi lên đùi mình.
Không nhắc tới chuyện tối hôm qua, anh chỉ cười nói: "Chuyến đi này ít nhất cũng phải một tháng, em có nhớ anh không?"
Lục Mạn Mạn càng mong anh rời đi.
Đây là thời điểm tốt để xem xét lại mối quan hệ của họ.
Cô cũng cười: "Có thời gian thì sẽ nhớ."
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong dừng lại ở trên mặt cô, anh đáp "Ừm" một tiếng rồi lại bế cô ngồi sang một bên, mang giày vào cho cô.
"Mặc kệ em có nhớ anh hay không, anh rất nhớ em."
Với một tiếng rú dài dài, đoàn tàu đã đến ga.
Cả hai mặc áo khoác và bước ra khỏi xe. Bên ngoài trời lạnh, Lục Mạn Mạn xuống tàu, thu khăn quàng cổ lại, cô liếc nhìn bên phải thì thấy có một hàng rào, xung quanh còn có cảnh sát và quân đội, bên ngoài có một đoàn tàu đang đậu trên đường ray, xem ra đây là một chuyến tàu riêng.
Lục Mạn Mạn nuốt nước miếng vào trong cổ họng.
Chu Nghiêm Phong siết chặt tay và kéo cô đến một bên của sân ga.
Anh thì thầm: "Sau khi có xe đến đón về thì em cứ đến một tòa nhà nhỏ kiểu Tây, ăn uống đầy đủ và nhớ chăm sóc cơ thể."
Đại khái vẫn là lo lắng tính tình của cô, nói: "Dù thế nào cũng đừng đối đầu trực diện với người ta, đừng sợ mất tiền, khi anh trở về thì sẽ giải quyết cho em, đừng làm anh phải lo lắng đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận