[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 307: Tưởng Niệm (2)

Chương 307: Tưởng Niệm (2)Chương 307: Tưởng Niệm (2)
Lục Mạn Mạn có niềm tin vững chắc rằng chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp.
Chắc hẳn là hôm qua anh đã nhận được lá thư này rồi.
Ngoại trừ những bức thư thông thường hàng ngày gửi từ bên ngoài tới, thì hôm nay có một bức điện tín được gửi lại.
Nội dung bức điện tín không có gì đáng ngạc nhiên, chính là liên quan đến bài báo không đứng đắn đó.
Lục Mạn Mạn còn cố ý viết một câu chuyện tình yêu đầy lâm ly bi đát, không biết rằng liệu tam quan của anh có bị ảnh hưởng hay không.
Không biết là anh sẽ nói gì trong bức điện tín.
Lục Mạn Mạn đọc bức thư kia xong rồi mới chậm rãi mở điện tín ra.
Sau đó chỉ thấy trong điện tín rằng: "Đã đọc được thư, mười phần mở mang tầm mắt, trở về sẽ chỉnh đốn em ."
Chỉnh đốn nay là tiếng địa phương, có nghĩa là giáo huấn, sửa chữa.
Cũng có thể hiểu là trị.
Lục Mạn Mạn: "..."
Bên ngoài cửa sổ, trăm nhà đoàn tụ đang đốt đèn chiếu sáng cả đêm tối.
Lục Mạn Mạn cầm theo phong thư và điện tín nhận được hôm nay di tới phòng làm việc của Chu Nghiêm Phong, vừa mới ra ngoài đã trông thấy đằng sau cánh cửa của căn phòng kia, ở dưới đáy có ánh sáng của đèn pin cầm tay nhấp nháy xẹt qua.
Hôm kia, sau khi ăn xong cơm tối, lão phu nhân lén lút nói với cô, giáo viên ở trường học của Chu Bỉnh gọi điện thoại tới nhà, nói rằng cậu bé đã đạt điểm xuất sắc ở tất cả các môn của kỳ thi khai giảng học kỳ, nhưng giờ lên lớp lại không chăm chú nghe giảng, có hỏi cũng không ra lý do tại sao.
Gần đây, cậu bé nhận được thư của bố, và điện thoại của mẹ, không có tâm sự được nhiều, nhưng tính tình cũng đã vui tươi hơn chút, lúc này dường như có điều gì đó không bình thường.
Lão phu nhân cũng nghĩ mãi không ra nguyên nhân, lo sợ ngược lại hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn nhờ Lục Mạn Mạn tâm sự với cậu bé, dù sao thường ngày cậu bé cũng rất nghe lời thím.
Lục Mạn Mạn không hề muốn thay người khác đảm nhận công việc giáo dục cháu trai này.
Nên đã nói với lão phu nhân, chờ Chu Nghiêm Phong trở về rồi bàn bạc tiếp.
Nhưng nếu đã đụng phải, thì cũng không thể giả bộ như không biết gì được.
Cô đi tới và gõ cửa một cái: "Chu Bỉnh." Bên trong không phát ra động tĩnh gì.
Lúc Lục Mạn Mạn đang định gõ của lần nữa, thì bên trong truyền ra tiếng sột xoạt, sau đó lại nghe thấy tiếng nói có chút ngái ngủ của Chu Bỉnh: "Chờ một chút".
Một lát sau, cánh cửa được người trong phòng mở ra.
Lục Mạn Mạn nhìn cậu bé một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ đồ ngủ trên người cậu ngoại trừ vài nếp nhăn thì không có gì lúng túng, rồi mới lên tiếng hỏi han: "Làm gì thế, sao muộn vậy rồi mà còn chưa đi ngủ à?"
Chu Bỉnh cụp mắt nói: "Đọc sách."
"Chịu khó đến vậy thật sao?"
Lục Mạn Mạn nghi ngờ, cô cũng muốn biết rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ cái gì, tại sao trên lớp lại không chịu chăm chú nghe giảng bài.
Nhanh chóng được một cái cớ: "Cho thím nhìn xem cuốn sách cháu đang đọc đi, không phải là loại sách gì đó không đứng đắn đấy chứ."
Vừa nói, cô vừa đẩy cửa bước vào, rồi giật dây đèn xuống.
Chu Bỉnh trông thấy cô tiến về phía bàn sách trước giường nhìn chung quanh, cũng không có hành động ngăn cản, đi tới đưa cho cô một quyển văn học nghệ thuật thiếu niên đặt ở bên cạnh gối.
Cậu nói: "Đang đọc cuốn này, đây là sách ngoại khóa được nhà trường đặt mua từ trước."
Lục Mạn Mạn mở ra xem, là một vài mẩu truyện ngắn, chỉ là cảm thấy nội dung có chút trẻ con hơn so với lứa tuổi của cậu bé.
Chu Bỉnh hình như nhận ra được điều gì đó, giải thích nói: "Cuốn tạp chí này cháu mua từ năm lớp 6, giờ không ngủ được, nên tiện tay lôi ra đọc một chút."
Lục Mạn Mạn gật đầu, không nhìn ra có vấn đề øì, liền trả lại sách về chỗ cũ cho cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận