[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 487: An Ủi (2)

Chương 487: An Ủi (2)Chương 487: An Ủi (2)
Lục Mạn Mạn ngẩn người, lập tức nén giận nói: "Em có thể thấy thế nào chứ. Đó là thủ đoạn quen thuộc của kẻ thứ ba, nếu thật sự thích một người thì nên suy nghĩ cho đối phương nhiều hơn, nên giữ chừng mực chứ không phải lấy danh nghĩa si tình không hối hận vì yêu má phá hoại cuộc hôn nhân vợ chồng người khác, làm tổn thương tình cảm vợ chồng người khác. Nói thật, nếu không phải giữa chúng em có tầng quan hệ của chú Hoàng Thế thì em đã bỏ qua cậu ta rồi."
Chu Nghiêm Phong nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô, chua xót nói: "Em không động lòng sao?”
Lục Mạn Mạn hỏi ngược lại: "Chắc chắn là anh biết em ghét nhất người thứ ba, làm sao có thể động lòng chứ?”
Chu Nghiêm Phong nhìn cô nói nghiêm túc, không có lý do nghỉ ngờ nữa, lựa chọn im lặng.
Lục Mạn Mạn sờ lên mặt anh nói: "Nếu em muối thì đã ở bên cậu ta từ lâu rồi, sao có thể đợi đến tận bây giờ."
Cô vươn tay cho anh xem nhẫn cưới sapphire trên ngón tay cô đeo lại: "Buổi sáng A Hiển mang đến cho em, em lập tức đeo luôn."
Cuối cùng Chu Nghiêm Phong cũng tin tưởng cô không ném nhẫn cưới xuống biển, trên mặt anh có biểu cảm khác, cam tay cô sờ sờ chiếc nhẫn cưới kia.
Im lặng một lúc, anh cúi xuống và ôm cô, hôn môi cô.
Lục Mạn Mạn bị hắn hôn đến liên tục thở hổn hển, mãi cho đến khi thịt dê trên bếp sôi sùng sục chảy nước ra, Chu Nghiêm Phong mới buông cô ra.
Chu Nghiêm Phong đưa tay tắt lửa, nhéo nhéo cánh tay cô nói: "Chúng ta ăn cơm trước."
Lục Mạn Mạn nói được.
Chu Nghiêm Phong bưng một nồi thịt dê ra đặt lên bàn cơm.
Lục Mạn Mạn lấy thìa và bát đũa tới, múc một bát thịt dê uống một ngụm canh. Thịt dê xử lý rất tốt cơ bản không có mùi tanh, canh cũng màu trắng sữa, bọt trên mặt đều bỏ đi, hương vị không mặn không nhạt, cực kỳ tươi ngon.
Cô lại múc một muỗng canh thổi thổi đút vào miệng Chu Nghiêm Phong, trong mắt lóe ra ý cười hỏi: "Anh tự mình làm sao?"
Chu Nghiêm Phong kéo cô ngồi xuống đùi, một tay vòng quanh eo cô, một tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy cho cô xem.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy là cách làm thịt dê hầm do tay anh viết ra, làm thế nào để khống chế thời gian nhiệt độ đều viết chỉ tiết ti mỉ.
Chu Nghiêm Phong nói: "Hôm nay hậu cần đưa thịt dê, anh muốn một miếng. Bà Vương hâm thịt dê rất ngon nên anh đã hỏi bà ấy một chút rồi về làm."
Thảo nào khi bà Vương bảo cô về nhà thì cười rất có ẩn ý.
Lục Mạn Mạn vội vàng gắp một miếng thịt dê, cho vào miệng mềm mại tươi ngon, không thể không nói chồng cô thật sự rất có năng lực, văn võ đều giỏi không nói, từ đại sảnh xuống phòng bếp, mọi việc đến tay anh đều có thể làm đàng hoàng.
Lục Mạn Mạn khen: "Lần đầu tiên ra tay mà đã làm tốt như vậy. Ông xã, anh thật tuyệt vời!"
Chu Nghiêm Phong không nhịn được khẽ cười.
Lục Mạn Mạn nhìn mặt anh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, lau miệng lập tức dùng sức chụt một cái trên mặt anh.
Tiếng kêu rất lớn.
Ý cười trên mặt Chu Nghiêm Phong càng rõ ràng hơn.
Sau khi ăn xong Chu Nghiêm Phong di rửa bát đũa, Lục Mạn Mạn lau sạch bàn ăn, sau đó hai người vào phòng tắm rửa mặt tắm rửa. Chu Nghiêm Phong di ra sấy khô tóc cho Lục Mạn Mạn, phơi quần áo đã giặt xong rồi nằm lên giường với cô.
Sau khi kéo đèn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu qua rèm cửa mỏng. Trong phòng giống như được trải lụa mỏng, mờ ảo và đẹp de biết bao.
Lục Mạn Mạn không mặc đồ ngủ, cũng không cho Chu Nghiêm Phong mặc, da kề da ôm chặt lấy anh.
Bàn tay mềm mại trắng nõn của cô vuốt ve lồng ngực rắn chắc cơ bắp của anh, cơ bụng săn chắc, hỏi anh hôm nay công việc thế nào, có bận rộn không, có mệt không, có gặp phải vấn đề gì không.
Hỏi anh ăn trưa có ngon không và đã ăn gì.
Chu Nghiêm Phong đều nói cho cô biết, sau đó cánh tay hơi dùng sức trên thắt lưng cô, ôm cô nằm sấp trên người anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận