[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 338: Triệu Nhị Tiểu Thư (2)

Chương 338: Triệu Nhị Tiểu Thư (2)Chương 338: Triệu Nhị Tiểu Thư (2)
Ba chiếc xe hơi nhỏ dừng ở bên ngoài Tiểu Dương Lâu, không những toàn bộ người ở Tiểu Dương Lâu chạy ra ngoài xem, mà tới cả những nhà phụ cận cũng vây quanh kín mít hóng hớt.
Sau khi nghe được lời của thư ký Đổng, hầu như ai cũng hưng phấn, kích động và cực kỳ sốc, nhưng rồi đều dừng lại để ra sức cho một tràng pháo tay thật lớn.
Nguyên tác chưa bao giờ miêu tả cụ thể độ giàu của người cậu này, trái lại có từng đề cập qua lúc ấy có không ít người ở sông Hương nhắm đến đặc khu kinh tế*, thế mà người cậu này từ đầu đến cuối cũng chưa thấy bỏ một móng tiền nào đầu tư... có thể hiểu người này hoàn toàn không có hứng thú.
*Đặc khu kinh tế, hay khu kinh tế đặc biệt (SEZ) là một khu vực được luật kinh doanh và thương mại khác với phần còn lại của đất nước.
Vì bây giờ thoáng cái là dùng gần 25 triệu còn không tiếc mà.
Giống kiểu số tiền ít ỏi này đối với ông ấy không là gì cả.
Đợi đến khi tất cả quan chức rời đi, Lục Mạn Mạn ở lại tiếp đãi thư ký Đổng, mới biết được người cậu của mình đã phát triển xí nghiệp Lục gia thành tập đoàn lớn tích hợp đầu tư tài chính, bất động sản và giao thông vận tải đường biển, tổng tài sản lên đến 28 triệu đôla Mỹ.
Cậu không có con gái, chỉ có một người con nuôi, đây cũng là lý do quan trọng giải đáp tại sao cậu lại nóng lòng muốn tìm về người nhà như vậy.
Hơn nữa, ngay tại lúc cậu đang bệnh nặng này, khát khao ấy lại cháy bỏng mãnh liệt hơn.
Lục Mạn Mạn thật sự rất bận, cô không thể dứt mình ra khỏi công việc được, nhưng nếu đúng theo đạo lý thì chị cô mới là cháu gái ruột thịt, người thân duy nhất còn sót lại của người cậu này.
Cho nên khi thư ký Đổng muốn dẫn cả hai chị em cùng đi sông Hương, Lục Mạn Mạn đã nói ra nỗi lòng của mình.
Về phần Lục Mạn Hương chắc chắn là phải đi rồi.
Dù chỉ là đến chăm sóc, trò chuyện đơn giản với người cậu trên giường bệnh thôi, nhưng mà cũng phải đi.
Thư ký Đổng đã sắp xếp hết mọi thứ cho chuyến đi, đồng thời cũng thực hiện lời hứa quyên tiền theo lời căn dặn của ông Lục, một tuần sau đó dẫn Lục Mạn Hương rời khỏi đây.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lục Mạn Mạn đã giao viện thẩm mỹ cho Thái Hiểu Hồng tạm thời tiếp quản.
Có điều Thái Hiểu Hồng rất khó hiểu: "Chị Mạn Hương đi rồi có về không ạ?" Không phải chỉ có một mình cô ay thắc mắc.
Đội trưởng Hoàng đã chạy qua đây hỏi thăm mấy lần, ngay cả Bùi Vọng Tân cũng từng thăm hỏi về chị ấy với Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn có phải thần tiên đâu mà biết.
Chị gái cô đi chăm sóc, dưỡng bệnh cho cậu, thì theo lý khi cậu hết bệnh sẽ về đúng không, nhưng cậu đã nhiều năm mới gặp lại được cháu gái mình yêu thương nhất từ nhỏ, sao có thể nỡ để chị ấy về được chứ?
Có thể là cả quãng đời về sau của chị ấy cũng đã được cậu sắp xếp xong xuôi ở bên bển hết rồi.
Đội trưởng Hoàng có đoán được hay không thì cô không biết, có điều không lâu sau đó người ta đã đi tìm đối tượng hẹn hò mới rồi, tìm hiểu chưa đầy hai tháng đã tiến tới kết hôn.
Chu Nghiêm Phong cũng đã quay về từ buổi diễn tập.
Trước đó anh đề nghị Lục Mạn Mạn nên thành lập một đội ngũ thiết kế cho riêng mình, tuy Lục Mạn Mạn thông minh tài giỏi, nhưng cũng không thể chuyện gì đều ôm hết vào mình tự giải quyết, còn chẳng bằng tiếp thu ý kiến của mọi người.
Không nên trông mặt mà bắt hình dong người trẻ tuổi ở thời đại này, bọn họ có trí sáng tạo nhưng do kiến thức có được quá ít nên không thể bộc lộ hết tài năng được. Tuy nhiên, nếu như ta có thể trao họ một cơ hội và hướng đi, chắc chắn sẽ bồi dưỡng thành tài.
Lục Mạn Mạn thấy rất đúng, nên sau khi cô hoàn thành xong công tác giáo dục an toàn ở bên đồn cảnh sát, lập tức bắt tay vào thành lập đội ngũ thiết kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận