[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 381: Vừa Ngu Xuẩn Vừa Ac Độc (2)

Chương 381: Vừa Ngu Xuẩn Vừa Ac Độc (2)Chương 381: Vừa Ngu Xuẩn Vừa Ac Độc (2)
Nhưng hai đứa nhóc kia không thể khiến cho người ta bớt lo được, nghe nói ngày nào chúng cũng nhảy cứ nhảy tưng tưng trong lều, công nhân kêu ca không dứt, nhưng có le vì sự "lanh lợi" đó nên chúng đã bị bọn trộm nhìn trúng.
Bà mẹ vốn đã lười biếng tham lam, còn gian xảo láu cá, có thể kiếm được đồng tiền dễ dàng thì còn khổ sở làm gì, từ đó không phải làm việc cực nhọc, mỏi eo đau lưng ở công trường nữa, cùng hai đứa cháu đi ăn xin, nằm chết dí ở chân tường trong trạm xe lửa khóc hai tiếng la hai tiếng, tất nhiên sẽ có người thương tình cho vài đồng.
Người của cậu cũng rất dễ dàng đưa hai đứa nhóc đi, chỉ nói là trông thấy tiềm năng của hai đứa trẻ, sau này nhất định sẽ thành đạt, muốn đem về bồi dưỡng.
Dĩ nhiên, nhóm trộm cắp và bà mẹ anh ta không muốn chắp tay tặng người, đưa công cụ kiếm tiền cho kẻ khác, nhưng người của cậu rút một khoản tiền ra, dưới sự thuyết phục của bọn trộm, bà mẹ nhỏ vài giọt nước mắt, nói không thể làm lỡ dở tiền đồ của các cháu, vui vẻ buông tay luôn!
Dù Lục Mạn Mạn đã thấy nhiều sự ghê tởm của tính người, nhưng nghe thế thì vẫn không khỏi mở tròn mắt không thốt nên lời, chưa nói tới bọn trộm thấy tiền nổi lòng tham, liệu có cho bà mẹ chồng kia một phân tiên không, chỉ bàn tới chuyện bà mẹ không biết hai đứa cháu mình thế nào, còn dám kêu là không muốn làm lỡ dở tiền đồ của đám trẻ, nói thẳng ra là thấy tiền sáng mắt, không suy nghĩ øì cả bán luôn cháu mình đi.
Trước kia thì rất sợ mẹ bọn trẻ cướp bọn nhóc đi, chửi mắng thậm tệ, chạy thì nhanh chân lắm.
Cũng không nghĩ tới chuyện dù sao mẹ bọn trẻ cũng là mẹ ruột của lũ nhóc, làm sao có thể hại hai đứa cháu của bà ta được?
Nhưng bây giờ chuyển sang buôn bán trẻ con thì lại bán rất nhanh.
Thật đúng là vừa ngu xuẩn vừa ác độc.
Chỉ không biết lúc Nghiêm Đại Khoan tìm thấy mẹ mình, có muốn liều mạng với bà ta không?
Lục Hướng Tùng nói: "Ban đầu cậu không định can thiệp gì cả, cậu cũng không thừa nhận có những đứa cháu ngoại như vậy, nhưng cháu cũng biết tính tình của chị cháu, con bé lương thiện hiền lành, dù ngoài miệng nói không để ý nhưng trong lòng vẫn không thể làm trái lương tâm. Vì vậy cậu đã bàn bạc với Văn Quân..."
Lục Mạn Mạn ngạc nhiên: "Anh rể cháu cũng biết ạ?"
Lục Hướng Tùng gật đầu: "Tất nhiên anh rể cháu có quyền biết quá khứ của chị cháu, thằng bé là người rộng lượng và đầy lòng cảm thông, rất thương cảm trước hoàn cảnh của chị cháu, thằng bé cũng hy vọng việc này có thể được xử lý ổn thỏa, không để chị cháu day dứt trong lòng nữa."
Lục Hướng Tùng bỗng nhiên chuyển để tài: "Nhưng bọn cậu đã đồng ý rằng, không thể đón hai đứa trẻ về bên cạnh, tính xấu của chúng quá tệ, sau này có thể được giáo dục tốt hay vẫn để lại mâm họa thì còn là chuyện mai sau, vì thế đã gửi chúng đến một trường nội trú của nhà thờ ở Singapore với danh nghĩa tài trợ."
"Chị cháu cũng đồng ý, nhưng cậu cảm thấy không công bằng với anh rể cháu, nên bảo chị cháu viết thỏa thuận, từ giờ trở đi hoàn toàn quên hai đứa trẻ đó, cho dù mai sau cũng không được hỏi thăm chuyện của chúng nữa, không được gặp chúng, tóm lại coi như chưa từng sinh ra chúng."
Lục Mạn Mạn thấy cách làm này cũng không sai, dù cực kỳ ghét hai đứa nhóc đó, nhưng không quan tâm, bỏ bê không quản lý chúng, ai biết sau này sẽ gây ra tai họa gì. Chị cô cũng không quá yêu thương hai đứa trẻ đó, chỉ là chưa được yên tâm, nếu như biết được chúng vẫn sống bình thường, dù là ở bất cứ nơi đâu, ít nhất không thiếu thốn về cái ăn cái mặc, vậy thì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Chẳng trách chị cô lại trở nên nhẹ nhõm vui vẻ hơn rất nhiều.
Đó là vì đã thả lòng hoàn toàn, tất nhiên, cũng là nhờ sự ủng hộ và quan tâm từ hành động thực tế của chồng sắp cưới và bậc cha chú gia đình cô ấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận