[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 75: Bắt Đầu Dạy Dỗ Người Khác (2)

Chương 75: Bắt Đầu Dạy Dỗ Người Khác (2)Chương 75: Bắt Đầu Dạy Dỗ Người Khác (2)
Chu Bình theo sát bên người cô bé, nhanh chóng dắt cô bé xuống tầng. Cô bé rất nôn nóng, vừa xuống cầu thang đã hất tay anh trai ra, chạy tới nhào vào trong ngực Lục Mạn Mạn.
Chu Bình căng thẳng nhìn chú, sau đó nói với Lục Mạn Mạn: "Thím, thím về rồi."
Chu Chi Chi bốn tuổi hiển nhiên không nghĩ nhiều bằng anh trai mình, chạy tới ôm Lục Mạn Mạn, dụi đầu vào lòng cô: "Thím, cuối cùng thím cũng về rồi, Chi Chi rất nhớ thím!"
Sao Lục Mạn Mạn có thể không nhận ra là Chu Bình cố tình dẫn em gái đến đây giải vây cho cô chứt
Cô nhìn Chu Bình bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó ôm lấy Chi Chi mềm mại: "Bé con, thím cũng nhớ cháu."
Về phần Chu Nghiêm Phong, vừa rồi vẻ mặt còn âm trầm, nhưng khi cháu trai và cháu gái xuất hiện, anh đã kịp thời ngậm miệng lại.
Chẳng lẽ lại dạy dỗ vợ trước mặt cháu trai, cháu gái à?
Chỉ có thể chấm dứt ở đây.
Anh đứng dậy,"Đợi lát nữa ăn cơm."
Chu Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, biết hôm nay thím sẽ về, cậu bé và em gái vốn định đón thím ở bến xe, kết quả không ngờ là chú đã đón thím, cùng thím quay về.
Sau đó, trong phòng khách xảy ra chuyện không vui, cuối cùng những người khác rời đi.
Chu Bình cảm thấy không ổn, tránh để thím bị mắng nên lúc này mới vội vàng bế em gái xuống...
Chu Bình còn nhỏ nhưng suy nghĩ đã rất chín chắn, có điều Chi Chi bốn tuổi rõ ràng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô bé vui mừng kể hết mọi chuyện,"Thím, thím, cháu thấy thím về nhưng anh trai không cho cháu xuống. Anh trai nói Chi Chi sẽ gây thêm phiền phức cho thím, nhưng vừa rồi anh trai lại cho Chi Chi xuống, anh nói Chi Chi xuống, chú sẽ không hung dữ với thím nữa!"
Cô hỏi: "Tại sao vậy?"
Giọng nói của em bé cực kì ngây thơ.
Không khí lập tức ngưng đọng lại.
Lục Mạn Mạn: "..."
Chu Bình: "...
Thấy Chu Nghiêm Phong vừa rời đi bức chân thoáng dừng lại, Lục Mạn Mạn cười khan hai tiếng, xoa đầu Chi Chỉ: "Chi Chi, hôm nay cháu chưa tắm phải không, đầu tóc đầm đìa mồ hôi, đi thôi, thím tắm cho cháu."
Chu Chi Chi: "Nhưng mà hôm nay dì Điền tắm cho cháu..."
Không, không phải.
Lục Mạn Mạn không quan tâm chân cô còn đau hay không, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Chỉ Chỉ đi lên tầng.
Dì Điền đã tắm cho Chu Chỉ Chi rồi nên Lục Mạn Mạn cũng không làm phiền phức thêm nữa, sau khi đưa cô bé đến phòng tắm, cô chỉ rửa qua khuôn mặt và bàn tay nhỏ bé của cô bé.
Chu Chi Chi như nhận ra được gì đó, nói lí nhí: "Thím, không phải vừa rồi cháu nói sai..."
Cô bé có sai gì đâu?
Chỉ là quá vui vẻ nên nói ra sự thật mà thôi.
Trẻ con đáng yêu không phải vì chúng đơn giản, trong sáng như tờ giấy trắng, không bao giờ biết nói sai sao? Nếu chúng có những suy nghĩ đen tối, tư lợi như người lớn thì liệu có còn đáng yêu không?
Lục Mạn Mạn không muốn một cô bé dễ thương như vậy, mới còn nhỏ mà đã phải quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện. Vì vậy, cô nhéo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, cười tủm tỉm nói: "Không đâu, Chi Chi của chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù có nói sai, như vậy cũng không sao."
Hai mắt Chu Chỉ Chỉ sáng rực lên,"Có thật không a2"
Lục Mạn Mạn gật đầu khẳng định, có điều,"Không phải thím dạy cháu không phân biệt đúng sai, trong nhiều trường hợp, chúng ta vẫn phải biết cái gì nên, cái gì không nên làm."
Chu Chi Chi chỗ hiểu chỗ không gật đầu,"Chi Chi nghe thím."
Lục Mạn Mạn gãi nhẹ chóp mũi cô bé,"Ngoan lắm."
Chu Bình chờ ở bên ngoài phòng tắm, Lục Mạn Mạn rửa tay, rửa mặt giúp Chỉ Chi, sau đó giao cô bé cho anh trai.
Chu Bình cố ý đến đây để nói với Lục Mạn Mạn: "Dì Điền làm xong cơm rồi."
Lục Mạn Mạn: "..."
Cô không muốn xuống ăn tối, ngồi cùng bàn với Chu Nghiêm Phong, nhỡ đâu sau khi ăn xong lại bị anh bắt được, tiếp tục răn đe thì sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận