[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 472: Cảm Giác Của Cô (1)

Chương 472: Cảm Giác Của Cô (1)Chương 472: Cảm Giác Của Cô (1)
Làn da mềm mại non mịn của cô cũng sáng bừng trong bóng tối, có thể nói là băng cơ ngọc cốt, cánh tay non mịn mềm nhẫn, mềm mại như ngó sen, vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết, đôi chân thon dài bóng loáng, bàn chân thon gầy tuyệt đẹp, ngón chân hồng hào đáng yêu.
Đêm trước khi trở về, cô cùng anh ngủ trên chiếc giường bên kia khu vực động đất, dưới chăn là một cơ thể trắng nõn mềm mại, Chu Nghiêm Phong từ lâu đã không kìm được muốn hôn lên khắp người cô, giờ đây suy nghĩ này lại nổi lên, cúi người gom lại mái tóc dài của cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, rồi nhích xuống từng tí.
Ngón chân Lục Mạn Mạn cuộn tròn lại.
Một đêm triền miên ôm nhau ngủ, sáng sớm mở mắt tỉnh lại trong lòng người yêu, Lục Mạn Mạn ôm lấy vòng eo rắn chắc, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ kia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Một bàn tay trượt trên lưng cô, hết nhéo cổ rồi lại xoa gáy cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn ngáy ngủ của Chu Nghiêm Phong vang lên trên đỉnh đầu: "Em tỉnh rồi à?"
Kiểu giọng trầm khàn buổi sáng này đúng là khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Lục Mạn Mạn không kìm lòng được khe hu một tiếng. Bàn tay sau gáy trượt ve phía trước, bàn tay căng ra, ngón cái đặt lên cằm cô, khẽ nâng lên, Chu Nghiêm Phong hồn lên trán cô.
Lục Mạn Mạn nhất thời cảm giác như đang ăn kem vị chanh, trong lòng chua chua ngọt ngọt.
Đây là nụ hôn chào buổi sáng của chồng cô, cách gần hai năm.
Cô động lòng thoát khỏi vòng tay anh, duỗi hai tay trèo lên cánh tay cường tráng của anh, ôm lấy cổ anh, hôn lên cằm, lên khuôn mặt tuấn tú và đôi môi của anh.
Chu Nghiêm Phong được cô hôn khiến hơi thở cũng vì thế mà hơi dồn dập, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy tình cảm, siết eo cô càng chặt.
Anh thích nụ hôn thân mật của cô đến nỗi khi Lục Mạn Mạn không hôn anh nữa, anh vẫn ôm ghì eo cô không chịu buông.
Hàng mi cụp xuống, ánh mắt thẫn thờ nhưng lại chăm chú, bất động nhìn cô.
Lục Mạn Mạn phát hiện anh còn muốn, thật giống như thành thục ổn trọng ở sâu trong nội tâm anh vì yêu sâu đậm nên càng quyến luyến cô, ỷ lại cô, muốn nhiêu hơn thế từ cô.
Lục Mạn Mạn lại hôn anh, ngón tay áp sát hai bên, vuốt ve khuôn mặt anh, hôn mắt, mũi, môi, trán và cằm anh, cắn khẽ vào tai anh, phả ra hơi ấm.
Chu Nghiêm Phong nhắm mắt lại, cơ bắp căng thẳng, sau đó đè cô dưới người.
Nước nóng trong phòng tắm dội thẳng vào lưng Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn nhắm mắt lại, mềm mại dựa vào ngực Chu Nghiêm Phong, Chu Diên Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, đồng thời vuốt ve ngón tay giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Môi anh đột nhiên áp sát bên tai cô, hỏi cô cảm giác tối qua và vừa rồi thế nào.
Cảm giác của Lục Mạn Mạn tất nhiên là tuyệt vời, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi kỳ lạ.
Tuy rằng trong thư Chu Nghiêm Phong vô cùng nóng bỏng, cũng từng nói với cô rất nhiều lời yêu thương mặn nồng, nhưng anh rất ít khi đề cập đến chuyện này trước mặt cô, chứ đừng nói là dứt khoát hỏi thẳng cô như vậy.
Anh thường căn cứ vào phản ứng của cô mà điều chỉnh, sau đó quá lắm là uyển chuyển hỏi cô có thích hay không.
Lục Mạn Mạn vô thức mở mắt ra, quay đầu nhìn anh.
Dưới vòi sen, Chu Nghiêm Phong vốc nước nóng tưới lên lưng cô, sắc mặt của anh vẫn như thường, không có gì khác lạ.
Chỉ khi cô nhìn sang thì liếc cô một cái rồi gặng hỏi.
Lục Mạn Mạn nhất thời hơi mờ mịt.
Có lẽ là bởi vì khoảnh khắc chần chừ này mà môi Chu Nghiêm Phong kề sát vào cô, hỏi: "Không được?"
Vì anh quá gần nên Lục Mạn Mạn chớp mắt theo phản xạ, sau đó ôm lấy anh, đôi mắt hơi mở to không chút do dự nói: "Được, tuyệt lắm!"
Sau đó Lục Mạn Mạn dùng ngôn ngữ sinh động khen ngợi năng lực của anh.
Chu Nghiêm Phong rũ mắt nhìn cô, nghe không sót một chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận