[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 274: Buổi Hội Nghị (2)

Chương 274: Buổi Hội Nghị (2)Chương 274: Buổi Hội Nghị (2)
Có hai sân, mỗi sân đều có hành lang, hòn non bộ, có đình với hồ nước, ngoài ra có chứa cả một khu vườn và sân khấu kịch. Vị trí phải gọi là đắc địa, đối diện với đường biển, khiến nó trở thành một nguồn tài nguyên cực kỳ khan hiếm.
Với những thứ này, trong tương lai, ít nhất nó cũng đáng giá hơn hai trăm triệu.
Lục Mạn Mạn càng xem càng thích. Cô đã quyết định giữ ngôi biệt thự này cho riêng mình.
Sau khi hỏi chủ nhà về giá khởi điểm, chỉ mới một trăm sáu mươi nghìn.
Mẹ Bùi đã hỏi cụ thể Bùi Vọng Tân và biết rằng Lục Mạn Mạn muốn một dinh thự lớn hơn. Vì thế mà bà ấy phải mất rất nhiều thời gian để tìm ra ngôi biệt thự này. Bây giờ, mẹ Bùi có thể chắc chắn rằng cô rất thích nó, nhưng sau khi nghe qua giá cả thì có hơi do dự, bà ấy cũng hiểu rõ lý do vì sao.
Mẹ Bùi lên tiếng ngay: "Mạn Mạn, nếu con thực sự thích thì chúng ta đặt cọc trước đi. Về tiền thì không cần gấp, con có bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiều. Dù sao việc chuyển nhượng tài sản cũng tốn trên dưới một tháng, sau thời gian đó rồi bổ sung thêm tiền cũng không muộn..."
Mẹ Bùi cũng có những kế hoạch khác, chẳng hạn như chuyển nhượng tài sản trước rồi thế chấp tại ngân hàng để lấy tiền hoặc dàn xếp với chủ sở hữu.
Cho dù có tệ đến đâu thì bà ấy vẫn xoay xở được.
Mọi thứ chỉ phụ thuộc vào việc Lục Mạn Mạn có thích nó hay không.
Cô thực sự có chút eo hẹp về khoảng kinh tế. Sau khi mua căn nhà tứ giác, cô chi còn lại khoảng một trăm ba mươi nghìn. Ngoài ra, còn có các loại thuế phải trả cho việc chuyển nhượng tài sản, vì vậy cô ước tính chênh lệch khoảng vài chục nghìn. Thấy mẹ Bùi coi mình như con ruột nên cô cũng thành thật nói ra, sau đó đồng ý trả trước số tiền đặt cọc, một tháng sau sẽ thanh toán nốt số tiền còn lại.
Mẹ Bùi không phản đối.
Cả hai cười nói rôm rả và đi ra ngoài.
Bùi Cẩm vẫn đứng ở cổng biệt thự, đợi gần một giờ nhưng cô ấy không hề mở miệng muốn ngồi lên xe nghỉ ngơi.
Mẹ Bùi nói với cô ấy: "Mạn Mạn vừa ý với căn biệt thự này."
Bùi Cẩm cũng đoán được sơ sơ tình hình từ biểu cảm trên khuôn mặt của họ và gật đầu. Cô ấy không thờ ơ nữa, nhìn về phía Lục Mạn Mạn và nói: "Chúc mừng."
Lục Mạn Mạn trả lời: "Cám ơn."
Trời cũng sập tối, mẹ Bùi dẫn cô đi ăn. Trong bữa ăn, bà ấy liên tục hỏi Lục Mạn Mạn sẽ ở lại đây bao lâu và liên tục ra hiệu cho Bùi Cẩm sau khi xong bữa.
Mãi đến khi cô sắp lên xe, Bùi Cẩn mới lấy hết dũng khí hỏi cô: "Tối nay có một buổi hữu nghị, cô có muốn tới không?"
Mẹ Bùi vội vàng nói: "Cũng không hẳn là hội nghị, nó giống như một cuộc họp xã giao. Cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đến đó để kết bạn
Bà ấy còn ghé sát tai Lục Mạn Mạn và thì thầm: "Nơi đó có nhiều người tham gia hoạt động nghệ thuật, bao gồm cả đạo diễn và diễn viên của ngành điện ảnh và truyền hình. Hãy để Bùi Cẩm giới thiệu con với bọn họ."
Nghe vậy, hai mắt cô sáng lên: "Được, con rất thích kết bạn."
Mẹ Bùi cười nói: "Đúng vậy, người trẻ tuổi thì nên kết bạn nhiều hơn một chút."
Mẹ Bùi cũng tham dự vào buổi tối hôm đó.
Điều này càng khiến Lục Mạn Mạn thêm tò mò về buổi hội nghị sắp diễn ra.
Hai chiếc xe dừng ở một tòa nhà nhỏ, một trước một sau. Trước khi Lục Mạn Mạn bước xuống xe, cô đưa cho Tiểu Từ một ít tiền, dặn dò cậu ấy nếu buồn chán thì đi dạo gần đây, mua nước ngọt gì đó, không cần phải đợi trong xe.
Tiểu Từ nói: "Cám ơn phu nhân!" Nhưng mãi đến khi Lục Mạn Mạn đi vào, cậu ấy cũng không rời đi. Đề phòng bên trong xảy ra chuyện nên Tiểu Từ không dám lơ là cảnh giác.
Thời đại này thực sự quá chất phác.
Tuy nhiên, sau khi Lục Mạn Mạn bước vào, cô thấy tòa nhà nhỏ được trang trí rất bắt mắt, trông khá giống các buổi tụ họp ở những đời sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận