[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 234: Biểu Diễn (2)

Chương 234: Biểu Diễn (2)Chương 234: Biểu Diễn (2)
"Hai năm trước phía Nam đã có xưởng may làm như thế này, ngoài việc tuyên truyền thương hiệu xưởng của mình, đi ra ngoài cũng có thể nhận một ít công việc, hai buổi biểu diễn lúc trước ở Cung Văn Hóa có thể kết thúc thành công, không thể thiếu công lao của cô đâu Tiểu Lục à..."
Trước khi đội người mẫu tập luyện, Lục Mạn Mạn dành thời gian đi qua nhìn một chút, giúp họ điều chỉnh đội hình, làm nổi bật việc trưng bày quần giữ nhiệt, cũng đưa ra rất nhiều ý kiến mang tính xây dựng trong việc thiết kế địa điểm tổ chức sự kiện.
Giám đốc Từ lúc ấy một lần nữa nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Ông nói: "Đến lúc đó cô đến làm cố vấn cho đội người mẫu được không, năm sau sẽ tuyển người, hy vọng cô tới tham dự."
Lục Mạn Mạn thực sự rất muốn gắn bó chặt chẽ hơn với nhà máy lớn này, không nói đến những thứ khác, đợi đến vài năm nữa xưởng may chuyển sang chế độ cổ phần, cô cũng rất muốn chen một chân vào.
Nhưng cô vẫn nói: "Giám đốc Từ, ông coi trọng tôi quá rồi, chuyện chuyên môn vẫn phải giao cho người chuyên nghiệp làm."
Cô càng khiêm tốn từ chối, giám đốc Từ lại càng khuyên, chuyện huấn luyện người mẫu này cần giao cho người chuyên nghiệp làm, nhưng nếu thực sự muốn đội người mẫu trở nên thật tốt thì phải có cô.
Lục Mạn Mạn cũng không vội vàng đồng ý, giám đốc Từ còn có việc khác, không thể nào nói chuyện với cô nhiều hơn, chỉ có thể tạm biệt cô trước.
Sau đó, Lục Mạn Mạn dẫn theo một nhà già trẻ lớn bé đến nhà hàng.
Cả gia đình đã nói trước, tối nay sau khi xem biểu diễn xong thì ăn cơm ở nhà hàng, cho nên lúc ở nhà mọi người chỉ ăn đơn giản một chút.
Lão gia và lão thái thái cũng không phải là người xa xỉ, vốn không muốn ra ngoài ăn tránh lãng phí nhiều, lại là quan niệm cũ, sợ tiêu tiên sợ lãng phí, Lục Mạn Mạn nói bây giờ có rất nhiều người ăn Tết bên ngoài cùng với gia đình, với lại cả năm chỉ có một lần, đi ra ngoài chút cũng tốt.
Lão gia cùng lão thái thái lúc này mới đồng ý.
Nhưng đến khi tới nhà hàng, hai người lớn tuổi này còn vui vẻ hơn những người kia.
Lục Mạn Mạn dẫn họ đi ăn lẩu đồng, trong nồi là nước canh trong vắt, bên trên đầy ắp thịt cừu và xương sống cừu bốc khói thơm phức.
Mùa đông ăn thịt cừu có tác dụng sưởi ấm.
Một gia đình già trẻ lớn bé đều thích thú ăn uống. Khi ăn xong, Lục Mạn Mạn ra tính tiền thì nhìn thấy một người.
Người đàn ông cao gây từ bên ngoài đi vào, mang theo khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, mặc áo khoác lớn cao cấp màu đen, đôi chân dài bước đi như gió.
Những vị khách khác nhìn anh chăm chú.
Anh đi thẳng đến phía cô.
Lục Mạn Mạn ngoài ý muốn hỏi: "Sao anh tìm được tới đây vậy?”
Chu Nghiêm Phong theo bản năng nắm lấy tay cô, nghĩ đến việc anh đi từ bên ngoài vào sẽ lạnh, sau khi chạm vào ngón tay cô lại buông ra: "Lúc trở về, dì Điền nói mọi người đi xem biểu diễn, rồi định ăn cơm bên ngoài, nên tôi tìm tới đây."
Lục Mạn Mạn: "Ở đây có mấy nhà hàng lận."
Cô cười: "Anh sẽ không tìm từng nhà hàng một chứ?"
Chu Nghiêm Phong không nhịn được gãi chóp mũi cô: "Không cần tìm, thấy nhà hàng nào cao cấp cứ đi thẳng vào là được rồi."
Thật đúng là hiểu rõ cô.
Tuy nhiên.."Anh đến muộn, mọi người ăn xong rồi."
Chu Nghiêm Phong: "Còn dư không, cho anh ăn hai miếng là được."
Lục Mạn Mạn còn nhớ rõ lúc trước người này gọi cô là khỉ, từng chê cười cô giống một con khỉ leo cây, lúc này bĩu môi nói: "Anh là chó à?"”
Chu Nghiêm Phong: "..."
Được rồi, chó thì chó, là loài nào không quan trọng.
Anh nhớ cô cả một ngày rồi, đi cùng cô vào lối đi vào phòng riêng, thấy xung quanh không có ai, anh ôm lấy cô rồi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Môi anh lạnh, trên người cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo, sợ cô lạnh, anh chỉ hôn một cái để giải tỏa lòng tham của mình rồi buông cô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận