[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 211: Giám Đốc Nhà Máy Lớn _— 1)

Chương 211: Giám Đốc Nhà Máy Lớn _— 1)Chương 211: Giám Đốc Nhà Máy Lớn _— 1)
Ngày cô lấy bằng lái xe, ông lão và bà cụ đã tổ chức lễ mừng cho cô tại nhà.
Trong khoảng thời gian này, Chu Ngạn Phong không quên giới thiệu với Lục Mạn Mạn người bạn cùng lớp là giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Dệt may, người còn lại là một đồng chí nữ họ Lưu, lớn hơn Chu Nghiêm Phong năm sáu tuổi, Lục Mạn Mạn gọi cô ấy là chị Lưu.
Sau khi tiếp xúc một thời gian, chị Lưu cũng quý Lục Mạn Mạn, một cô con dâu trẻ, xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào lại hay cười, nghe nói khi may quần áo gặp vấn đề với vải vóc, chị ấy rất sẵn lòng giúp cô giải quyết nó.
Ban đầu, Lục Mạn Mạn muốn sản xuất quần legging nhung cho thế hệ sau, và mục đích chính của cô là lấp đầy thị trường còn trống dành cho các đồng chí nữ mặc tất lụa vào mùa đông.
Sau một hồi trao đổi, cô được biết lớp nhung bên trong quần trong kế hoạch của mình không thể làm được bằng thiết bị dệt hiện tại, ngoài ra sợi len được thêm vào để làm ấm quần sẽ làm giá thành tăng lên rất nhiều và có thể không cạnh tranh được với các sản phẩm khác trên thị trường.
Lục Mạn Mạn chỉ có thể suy nghĩ lại vấn đề chi phí và chất liệu, loại bỏ lớp nhung bên trong và định hình lại sản phẩm là những chiếc quân legging ấm áp có thể thay thế tất chân vào mùa xuân thu, sau nhiều lần thảo luận với chị Lưu về chất liệu, họ quyết định sử dụng sợi nhân tạo, pha trộn thêm một ít chất liệu lụa để đảm bảo độ co dãn của vải.
Vào ngày đông chí, chị Lưu đã gọi điện cho sản xuất các mẫu dựa trên các thông số quy trình khác nhau.
Lục Mạn Mạn bỏ điện thoại xuống, chạy đến, vừa xuống lầu đã gặp Thái Châu.
Thái Châu hỏi cô: "Vội vàng đi ra ngoài à?"
Anh tránh sang một bên trong nháy mắt.
Lục Mạn Mạn nhìn thấy bên cạnh là một người đàn ông trung niên xách chiếc cặp màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị, dáng người cao ráo, mặc một cái áo khoác.
Lục Mạn Mạn đại khái đoán được là ai, lúc cô đang định kiếm cớ đuổi người này đi thì người đó bước tới trước mặt cô, đưa tay ra, lịch sự nói: "Xin chào đồng chí Lục, tôi là Từ Văn Quốc, giám đốc xưởng may Thiên Khánh."
Lục Mạn Mạn mỉm cười, lộ ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa đắc ý khi gặp nhân vật lớn, sau đó nhanh chóng giơ tay khen ngợi: "Thì ra ông là giám đốc Từ, xin chào, xin chào, nghe danh tiếng của ông đã lâu. Hồi trước nghe anh Thái nói ông tìm tôi muốn bàn chuyện thị trường quần áo hay gì đó, tôi chỉ mở một xưởng may nhỏ thôi, không biết sao ông lại biết, tôi von định đến nhà thăm ông mà ông lại đến thăm tôi trước, như này làm tôi ngại quá!"
Cô nói như gặp người quen, nói không ngừng, Từ Văn Quốc, một giám đốc nhà máy lớn, người quen nhìn thấy đủ loại cảnh tượng, nhất thời không nói được gì, chỉ có thể gật đầu nói: "Không dám..."
Lục Mạn Mạn khen ngợi người này xong, nhiệt tình đem ông ta lên lầu ngồi trong văn phòng, đồng thời yêu cầu Thái Châu nhanh chóng bưng trà nóng ra tiếp.
Lục Mạn Mạn cũng từng nghe Thái Châu nói rằng Từ Văn Quốc muốn gặp cô, một người là giám đốc một nhà máy quốc doanh lớn, một người là chủ một xưởng tư nhân nhỏ, trình độ của bọn họ không cùng đẳng cấp, huống hồ là cùng một đường. Có gì để nói chứ ?
Lục Mạn Mạn nhờ Thái Châu giúp cô từ chối mà không làm mất lòng ai.
Không ngờ người này lại đến tận cửa trong lúc mình đang bận.
Lục Mạn Mạn lúc này chỉ có thể tiếp đãi, khi nghe tin ông ta xuất thân từ ngành hóa chất, cô nói thật trùng hợp khi chồng cô cũng làm trong ngành hóa chất, hiện tại đang trong quân đội.
Hai người chỉ nói chuyện vui vẻ một lúc, cho đến khi Hứa Văn Quốc nhấp một ngụm trà nóng.
Đặt tách trà lại chỗ cũ, ông nhìn Lục Mạn Mạn nói: "Tiểu Lục, cô quả thực là một người phụ nữ mạnh mẽ khác hẳn những người khác, cô hãy sống xứng đáng với danh tiếng của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận