[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 398: Nên Làm Gì Bây Giờ (2)

Chương 398: Nên Làm Gì Bây Giờ (2)Chương 398: Nên Làm Gì Bây Giờ (2)
Anh nắm cằm cô hỏi: "Nghe rõ chưa?"
Giọng điệu không quá nghiêm túc, trong đôi mắt sâu thẳm vẫn tràn đầy dục vọng, rặt một vẻ không được chống đối.
Toàn thân Lục Mạn Mạn thoắt cái lạnh run.
"Trong điện thoại nói sẽ bàn thật kỹ, bây giờ thì bắt em ngậm miệng luôn à?"
Cô hết lần này đến lần khác nghĩ cách nên thuyết phục anh thế nào, nhưng không ngờ anh lại kiên quyết vứt bỏ mọi suy nghĩ của cô chỉ bằng một câu nói.
Chu Nghiêm Phong không nhìn cô, đứng dậy, cúi đầu lấy khăn tay lau sạch cho cô.
Anh nói: "Việc này vốn không có đường thương lượng, do em còn ôm hy vọng thôi."
Anh cầm khăn tay rồi xoay người vào toilet.
Giọng nói rõ ràng vọng ra từ phòng tắm, hòa lẫn với tiếng nước chảy từ vòi: "Em đã hứa là mồng sáu sẽ về, quyết không thất hứa nhưng anh phải thất hứa rồi. Lần sau lại đến Dương Thành chơi, chúng ta nghỉ một lát rồi đi thôi."
Lục Mạn Mạn ước gì tự giết quách mình đi cho rồi, bệnh chung của phụ nữ, luôn ôm một ảo tưởng ngây thơ với đàn ông!
Cô đứng lên mặc quần áo rồi xách túi toan chạy lấy người.
Chu Nghiêm Phong đứng ở cửa phòng tắm hỏi cô: "Em tưởng là em có thể đi được sao?"
Lục Mạn Mạn cho anh một bạt tai.
Lực rất mạnh, cho dù là Chu Nghiêm Phong cũng bị cô đánh cho lệch mặt.
Chu Nghiêm Phong lại nhìn cô, nắm cổ tay cô rồi nhấc lên, thấy lòng bàn tay cô đỏ bừng, anh nói: "Gấp gáp đến vậy à?"
Anh trầm giọng chỉ trích: "Em dựa dẫm quá nhiều vào tâm lý may mắn với tư tưởng tranh thủ lợi ích, luôn cảm thấy chuyện gì cũng phải do em quyết định, lòng tham không đáy, lợi hai chỗ chỗ nào cũng muốn hốt. Anh có thể dỗ em lừa em, nhưng em sớm muộn gì cũng phải lựa chọn, anh chỉ muốn em sớm nhận rõ hiện thực, đừng có ảo tưởng chuyện gì cũng vẹn cả đôi đường!"
Lục Mạn Mạn bị anh nói đến độ tức phát khóc, trong lòng cuồn cuộn uất ức và phẫn nộ: "Anh đâu phải là mới biết em một ngày hai ngày, giờ nói em đầu cơ trục lợi lòng tham không đáy? Đó không phải là một ngàn hai ngàn, không phải mãy trăm vạn mấy ngàn vạn mà là 28 trăm triệu đô la, không nói cả đời em phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới kiếm được chừng đó, chỉ riêng việc em lập tức có thể đứng ở một xuất phát điểm cao chót vót, tiếp tục đổi sang một lĩnh vực sự nghiệp lớn hơn, bây giờ cơ hội đó đang bày ra trước mắt em, chờ em đi nắm lấy, anh bảo em coi nó như rác rưởi không đáng giá, coi nó không tôn tại ư?"
Mắt Chu Nghiêm Phong ngày càng đỏ, anh dời tầm nhìn sang chỗ khác, quá đau, ngón tay ấn mạnh vị trí giữa lông mày.
Lục Mạn Mạn nhìn anh, vừa đau lòng vừa chua xót, kéo tay anh nói: "Không phải vì muốn ở bên anh lâu dài nên em mới vắt óc nghĩ mọi cách vẹn cả đôi đường đấy ư? Anh không giúp em một tay mà ngược lại còn mắng em đầu cơ tham lam, anh suy bụng ta ra bụng người, bây giờ em cho anh cơ hội thăng chức ngàn năm mới có một lần, mắt thấy đến tay rồi, anh chẳng lẽ còn từ bỏ được sao?"
Chu Nghiêm Phong khàn giọng nói: "Lệnh thuyên chuyển công tác đến Bắc Kinh sắp xuống rồi."
Lục Mạn Mạn bỗng chốc cứng họng.
Sực hiểu ra tại sao năm ngoái anh phải lên Bắc Kinh một chuyến, anh sắp được thăng chức!
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng, không nói nổi lời chúc mừng, Chu Nghiêm Phong kéo cô sang bên cạnh, bàn tay vuốt ve mặt cô nói: "Tư duy buôn bán làm ăn của em giới hạn em rồi, nó tạo cho em một cảm giác em đã có rất nhiều, sao em không nghĩ đến chuyện ngày xưa quan lớn hơn thương, cho dù em có là một thương nhân lớn giàu nứt đố đổ vách, kiếm nhiều tiền hơn nữa, khổ sở vất vả một đời kết quả cũng không dám đắc tội ai."
"Em đừng ngại nhìn xa trông rộng một chút, ngoan ngoãn ở bên cạnh chồng em, tất cả những gì anh kiếm được đều là của em, tương lai em không cần đón ý nói hùa ai, không cần nịnh nọt ai, người nào nhìn thấy em cũng phải kiêng ky ba phần, niềm nở chào đón."
Bạn cần đăng nhập để bình luận