[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 306: Tưởng Niệm (1)

Chương 306: Tưởng Niệm (1)Chương 306: Tưởng Niệm (1)
Dù sao lúc này ngân hàng cho vay cũng không có thu tiền lãi, còn về phần tiền sinh hoạt ăn uống của anh thì.. Thấy anh bình thường cũng không tiêu nhiều lắm.
Lục Mạn Mạn nhìn đơn tiền lương của chồng mới biết anh có các khoản được trợ cấp hằng tháng, nào là chu cấp nhà ở, phương tiện đi lại, đi công tác, đến cả lễ gì đó cũng có tiền, tiền mua nhu yếu phẩm thường ngày hoàn toàn được bao trọn hết.
Anh chỉ tiêu nhiều tiền khi đó là đồ mua cho cô thôi, chứ bình thường anh cũng không tiêu bao nhiêu, lão phu nhân hay lão gia bên đây cũng không cần tiền của anh luôn, bởi vậy trợ cấp mỗi tháng đều được tích lại xài một lần
Nhưng mà cái kiểu viết thư càng ngày càng lưu manh này là sao đây...
Nửa đầu của bức thư là một bản báo cáo nghiêm trang về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, còn nửa sau bức thư chính là đủ loại cảm xúc như nhớ nhung cô, yêu cô và khen ngợi cô.
Lúc khen ngợi cô còn không chút bun xin nói rằng từng sợi tóc của cô đều mang đến hương vị làm say đắm lòng người.
Nói rằng lúc cô cười lên động lòng người biết bao, hai hàng mi dài cong lên theo đôi mắt, lúm đồng tiền nhàn nhạt nơi khóe miệng mỗi khi nhếch lên có thể khiến hoa tươi phai màu.
Còn nói cái gì mà mỗi lần nhìn thấy cô, đều cảm thấy khắp người cô như đang tỏa ra ánh sáng chói lọi, khiến cho anh ấy thần hồn điên đảo, không kìm nén được lòng mình mà si mê cô.
Thơ tình cũng viết hết bài này đến bài khác.
Có thể nói rất nhiệt tình.
Nếu biết được rằng anh ở trước mặt người ngoài lãnh đạm và kiềm chế đến mức nào, thì sẽ thấy đây là phần nhiệt tình duy nhất mà anh dành cho cô.
Chính bởi vì quan tâm, nên mới biểu hiện chân thành đến vậy.
Vì vậy, Lục Mạn Mạn mặc dù lần nào cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không nói đã bị anh lây nhiễm, mỗi lần xem thư xong đều cảm thấy tâm trạng mười phần hạnh phúc, cũng cực kì hưởng thụ.
Lần nào anh cũng ngóng trông thư trả lời của cô, nên cô đành bớt chút thời gian, viết thư trả lời lại hai lần.
Lần này không được rồi.
Trong thư trả lời của anh, từng câu từng chữ đều thể hiện những nhớ nhung về cô từ suy nghĩ, tâm trí đột nhiên lan sang cả thân thể.
Cái gì mà nhớ cô, nhớ đến nỗi đau khổ. Còn có cô như được tạo ra từ nước, rồi tìm các cách để lập luận rằng nước là nguồn gốc của mọi sự sống.
Rồi cái gì mà đặc biệt yêu thương thịt hàu non mềm.
Rồi còn thổ lộ gì mà những bông hoa nhỏ dưới nước mới đẹp biết nhường nào.
Đặt cho cô đủ loại biệt danh thân mật, nào là Tiểu Thủy Nhi, Tiểu Điềm Nhị, có lần ý tưởng đột phát còn gọi cái gì mà bé mèo con, bởi vậy thành thật mà nói bình thường có hơi chút sợ cô...
Lục Mạn Mạn lúc ấy cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết tại sao anh lại nói như thế, sau khi suy nghĩ kỹ lại, lần trước ở Bắc kinh, ngày đầu tiên mới vừa cùng anh điên loan đảo phượng, sang ngày thứ hai liền đã châm biếm anh, chắc ý anh muốn nói là sợ cô tâm trạng lúc nóng lúc lạnh.
Sau đó phía trên lại nói, bình thường thì có chút sợ cô, nhưng ở trên giường thì cô giống như một con mèo nhỏ, dù là ôm vào trong ngực hay năm trên tay thì anh đều dư sức.
Lục Mạn Mạn xấu hổ đến mức cong hết cả ngón chân lên.
Lúc ấy liền đóng chặt cửa sổ, khóa trái cửa ra vào lại rồi ngồi trước bàn làm việc viết một phong thư phê phán anh ăn nói tục tĩu, đồng thời cấm chỉ anh ta nếu không có sự đồng ý của cô thì không được phép dùng mấy cái biệt danh lung tung đó nữa.
Cuối cùng còn xé nát bức thư rồi ném đi.
Còn gửi lại cho anh a một bài văn ngắn về thẩm định hành vi nghệ thuật bẩn thỉu đến không có mắt.
Không phải dùng để trò chuyện an ủi anh ta, mà là để ám chỉ nói đến mấy hành vi không đứng đắn, thì cô đủ trình làm bà nội của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận