[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 402: Cho Một Ít Thời Gian (3)

Chương 402: Cho Một Ít Thời Gian (3)Chương 402: Cho Một Ít Thời Gian (3)
Anh như thể chỉ thuận miệng hỏi, không quan tâm đáp án, hỏi xong liền gọi Lục Mạn Mạn tới.
Lục Mạn Mạn đi tới bị anh nắm tay, lòng bàn tay nhất thời lạnh lẽo, cô cúi đầu nhìn, không biết anh tìm mấy viên đá lạnh ở đâu, bọc lại bằng khăn lông, đắp vào bàn tay đã tát anh của cô, lòng bàn tay vẫn còn hơi sưng đỏ.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn động tác của anh: "Lần này anh có đi cùng ai không?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Có."
Anh cúi đầu vừa làm vừa nhìn lòng bàn tay hơi sưng đỏ của cô, cằm anh hất sang một bên, ý bảo được xếp ở phòng bên.
Thấy cô không có phản ứng, anh liếc nhìn cô một cái, cuối cùng nói thẳng: "Em gọi điện thoại cho Lý Tri Phương, để an toàn anh đánh tiếng trước không cho họ làm, nhưng dù họ có thông qua đơn xin của em cũng chẳng ích gì, em còn cần điền vào đơn cho phép ra ngoài ở chỗ tôi."
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Đừng lén qua đó, quá mạo hiểm, anh không muốn em xảy ra chuyện."
Tay anh sờ lên mặt cô: "Em cho anh thêm chút thời gian, chỉ vài ngày thôi, anh ở bên này cũng không lâu, cũng coi như cho em một chút thời gian, chúng ta đều suy nghĩ thật kỹ có được không?" Lục Mạn Mạn gật đầu.
Chu Nghiêm Phong ôm lãy cô: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi trưa ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong đi dạo một vòng. Hàng hóa của trung tâm thương mại ở đây em hẳn sẽ không thích, vậy đến đảo Sa Diện ngắm kiến trúc phong cách châu Âu? Anh đã hỏi rồi, cảnh quan bên đó rất đẹp, khá ổn. Hay là muốn đi dạo trong nội thành? Buổi tối chúng ta đi ăn khuya, còn có thể cùng nhau xem phim."
Lục Mạn Mạn tỏ vẻ sao cũng được.
Chu Nghiêm Phong kinh ngạc nhìn cô một lát, thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, biết không có cách nào khiến cô vui lên, bèn kéo cô lên giường để cô nghỉ ngơi.
Anh mang đến cho cô câu chuyện mới nhất để giết thời gian.
Lục Mạn Mạn nằm xuống, lật giở cuốn truyện trong tay.
Chu Nghiêm Phong cũng nằm xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô tiếp tục chườm đá, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Lục Mạn Mạn đang lật sách, lật sách xong lại đặt lên khăn mặt, một lúc sau cảm giác khăn bị thấm nước, quay đầu lại thấy đá đã tan thành nước.
Nước thấm ướt khuy măng sét và áo sơ mi của Chu Nghiêm Phong, anh tỏ ra thờ ơ như thể không nhận ra. Hóa ra anh đã ngủ quên, một giấc ngủ say.
Dưới hốc mắt là một mảng màu xanh đen, mấy ngày gần đây có lẽ chưa được một giấc ngủ ngon!
Dấu tay trên mặt anh cũng có vết đỏ và sưng rất rõ.
Tầm mắt Lục Mạn Mạn rơi vào khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ say của anh, lại đau lòng không thôi, một lúc sau cô vứt sách ngồi dậy.
Chu Nghiêm Phong nhíu mày mở mắt.
Anh nắm chặt tay cô, đôi mắt giăng đầy tơ máu, vừa khốn đốn vừa cảnh giác.
Lục Mạn Mạn an ủi siết chặt tay anh, lấy chiếc khăn ướt sũng ra: "Ngủ đi."
Chu Nghiêm Phong thấy rõ cô làm gì mới ậm ừ một tiếng, lần nữa nhắm mắt lại.
Lục Mạn Mạn xỏ dép lê xuống đất, đến toilet vắt khô khăn mặt, sau đó đi ra nói với anh một tiếng rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng bên cạnh hé mở.
Cô gõ nhẹ.
Bên trong tức khắc truyền đến một tiếng xoay người đứng dậy được huấn luyện nghiêm chỉnh, cửa phòng rất nhanh bị mở ra, người mở cửa ngạc nhiên: "Ngài..." Sau đó lập tức nói: "Phu nhân có gì cần phân phó?"
Lục Mạn Mạn nhìn vào, bên trong còn có một chàng trai trẻ, toàn là những gương mặt xa lạ, trông anh ta không giống nhân viên tham mưu trong cơ quan.
Lục Mạn Mạn nói: "Tìm cho tôi ít đá viên."
Đối phương vội vàng đồng ý.
Lục Mạn Mạn trở về phòng không lâu, đối phương đã đưa một bát đá lớn tới.
Lục Mạn Mạn toan nói không cần nhiều như vậy, cuối cùng vẫn nhận lấy đóng cửa lại.
Cô lại tìm một chiếc khăn khô, lấy mấy viên đá gói vào rồi trở lại giường, nửa nằm dựa vào gối, vòng tay qua đầu chồng, lấy khăn bọc đá chườm lên mặt anh.
Vừa đọc sách vừa xoa mặt cho anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận