[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 421: Nước Mắt (1)

Chương 421: Nước Mắt (1)Chương 421: Nước Mắt (1)
Lục Mạn Mạn cũng nhìn anh, thắc mắc tại sao anh lại xuất hiện ở đây, muốn nói xem có phải đã lâu không gặp hay không, lại hỏi về tờ giấy ly hôn, anh lập tức ngoảnh mặt đi, cúi đầu ấn mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn.
Lục Mạn Mạn ngay lập tức từ bỏ ý định lên tiếng.
Một cuộc chia tay hạnh phúc không dành cho mỗi người.
Một lúc sau, thị trưởng đến, giọng nói nồng nhiệt rằng đang bận việc gì đó, rồi chào và bắt tay anh.
Anh đứng dậy, hai người đứng nói chuyện với nhau.
Chỉ vài câu nói chuyện ngắn ngủi, rồi nói có việc cần làm rồi ra về.
Người đi cùng anh vội theo chân anh ra đi.
Thị trưởng nhìn Lục Mạn Mạn, hỏi đó là công ty nào rồi tiến đến bắt tay.
Ngón tay Lục Mạn Mạn vẫn còn hơi mất sức, dựa vào tay ghế đứng lên, đưa tay qua mỉm cười.
Thị trưởng nói rằng ông ấy đã đọc thông tin về công ty của họ và hoan nghênh cô đến Bằng Thành và tham gia xây dựng Bằng Thành.
Lục Mạn Mạn mỉm cười và gật đầu đồng ý. Các nhà đầu tư nước ngoài khác dần dần đến.
Thư ký bên cạnh thị trưởng đề nghị mọi người vào phòng họp.
Trước khi thị trưởng quay đi ra ngoài, Lục Mạn Mạn đã lịch sự hỏi người vừa nói chuyện với ông ấy là ai.
Thị trưởng nhìn cô đầy ẩn ý và nói rằng đó là cục trưởng Chu của Cục Xây dựng và Sẵn sàng Quân sự của Quân khu Tỉnh.
Lục Mạn Mạn đặt ngón tay lên trán, có hơi chóng mặt.
Không nghĩ rằng anh sẽ bị thuyên chuyển.
Có vẻ ngang bằng nhưng thực chất là bị giáng cấp.
Trong lòng Lục Mạn Mạn không thể bình tĩnh được nữa, cô vội vàng rời khỏi chính phủ thành phố, bảo tài xế lái xe đến quân khu tỉnh.
Người lái xe được thuê là tài xế làm việc toàn thời gian của khách sạn, người địa phương, quen đường quen ngõ ở Dương Thành, nhanh chóng lái xe đến đích.
Lục Mạn Mạn xuống xe, đi tới chỗ người bảo vệ đứng gác ở cổng, nói tìm cục trưởng Chu Nghiêm Phong.
Vệ binh hỏi cô có quan hệ gì với cục trưởng Chu.
Lục Mạn Mạn ngập ngừng một chút rồi nói là người nhà. Vệ binh nói rằng anh ta chưa nhận được thông báo.
Nếu không nhận được thông báo thì cần phải có người dẫn mới có thể vào được.
Lục Mạn Mạn đề nghị làm phiền vệ binh gọi đến phòng làm việc của cục trưởng Chu.
Vệ binh có chút khó xử vì không thể tùy tiện sử dụng điện thoại, nên yêu cầu cô đi đăng ký, chờ đến khi gặp cục trưởng Chu sẽ chuyển thông tin đến anh.
Ở bên thành phố Thiên Khánh, Lục Mạn Mạn chưa bao giờ gặp trường hợp vệ binh không được sử dụng điện thoại, nghĩ rằng là do trong tình huống không xác minh được thân phận thì sẽ phải quản lý nghiêm ngặt.
Cô đứng đó một lúc rồi quay người về lại chổ đậu xe.
Cuộc họp do chính quyền thành phố tổ chức không chỉ hoan nghênh vốn nước ngoài đầu tư vào kinh doanh và xây dựng Bằng Thành mà còn tập trung vào tỉnh thần của văn bản do cơ quan trên ban hành và nhắc lại chính sách đấu thầu.
Lục Mạn Mạn bảo thư ký về khách sạn nói cho những nhân viên khác nội dung cuộc họp, sau đó làm công việc chuẩn bị đấu giá, cô sẽ về muộn một chút.
Nhân viên đi theo Lục Mạn Mạn, bao gồm cả A Hiển đều là từ bên phía Hồng Kông đưa tới, trong cuộc họp tổng giám đốc của mình lại lơ đãng khác thường, sau khi họp ra thì chạy thẳng đến quân khu tỉnh, tất cả mọi người đều không rõ nguyên nhân vì sao.
Thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm, thư ký đề nghị để A Hiển đi theo cô.
Lục Mạn Mạn không muốn ai cả, cô muốn yên tĩnh ở một mình một lúc.
Thư ký đành phải bảo tài xế lái xe rời đi.
Lục Mạn Mạn quay trở lại cổng khu nhà ở, chờ dưới bóng cây bên cạnh.
Cô ra khỏi chính phủ thành phố Bằng Thành trước mười giờ sáng và đợi ở đây cho đến trưa.
Nếu như Chu Nghiêm Phong trở về thì cũng nên về đến rồi.
Nhưng không.
Hoặc là ở trong cơ quan không ra ngoài.
Lục Mạn Mạn lại chờ đến buổi chiều cũng không thấy bóng đáng anh đi ra từ trong xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận