[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 429: Không Rời Xa Nhau Nữa? (2)

Chương 429: Không Rời Xa Nhau Nữa? (2)Chương 429: Không Rời Xa Nhau Nữa? (2)
Cô sẽ không bao giờ có thể rời xa anh một cách tàn nhẫn như vậy nữa, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc trân trọng một người nào đó, nhưng hiện tại cô lại muốn trân trọng anh, muốn được ở bên anh thật lâu.
"Chồng à."
Cô vòng tay qua cổ anh, ghé sát vào tai anh thì thầm: "Sau này chúng ta đừng rời xa nhau nữa nhé."
Chu Nghiêm Phong không biết phải trả lời cô thế nào.
Điều này lẽ lào là điều mà anh có thể quyết định?
Anh đã từng thử nhắm mắt nộp đơn ly hôn, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô, nhưng cuối cùng anh lại thỏa hiệp với lòng mình. Ngày chia tay ấy, anh muốn bảo cô suy nghĩ lại cho kỹ càng, muốn nói cho cô biết rằng nếu cô đã quyết định thì cô sẽ không còn anh trên đời này nữa. Tuy trên thế giới hối hả này có nhiều người như thế, nhưng có được mấy người lướt qua đời nhau, suốt cuộc đời cũng không bao giờ gặp lại. Nếu để vụt mất, thì thật sự đã bỏ lỡ mất rồi.
Sau này mới biết thật buồn cười.
Là bởi vì trong thế giới của anh đã không còn có cô nữa rồi, cho dù muốn thừa nhận hay không, từ trước đến này anh vẫn luôn không thể rời xa cô. Cô không có Chu Nghiêm Phong, thì có thể có Hoàng Nghiêm Phong, Lý Nghiêm Phong, Từ Nghiêm Phong.
Thậm chí cả khi không có ai khác, cô vẫn còn có một mục tiêu vững chắc để phấn đấu.
Từ trước đến giờ, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc nhìn lại, nhưng nếu không chịu được mà nhìn lại, cô sẽ biết anh vẫn còn ở nguyên chỗ đó.
Nhưng cô không hề.
Anh cũng muốn nói với cô vô số lời yêu thương, muốn hứa vô số lời hứa hẹn với cô. Nhưng đến lúc thật sự chia tay mới biết, lời nói nó yếu ớt, mệt mỏi đến mức nào.
Anh muốn nói rằng nếu em chỉ cảm động nhất thời, lúc hết cảm động, trở mặt em vẫn sẽ quên những lời em đã nói hôm nay, liệu em có trân trọng nó không, mong rằng một ngày nào đó trong tương lại em sẽ quay ngược, không kiêng nể gì cả.
Lại có một tiếng ừ nhẹ nhàng trong mũi.
Lục Mạn Mạn nhìn anh, cảm thấy anh chỉ là chiếu lệ, giữa vợ chồng với nhau muốn phá băng không có nhanh như vậy, nên cô đột nhiên nói: "Chồng, (điền vào chỗ trống)."
Quả nhiên, thì thấy anh không thể nằm yên được nữa, anh mở mắt trong bóng tối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, lóe lên một tia sáng không xác định.
Lục Mạn Mạn chờ anh nhào tới.
Cũng thấy anh nhấc người nghiêng qua.
Nhưng giây tiếp theo, đã bị anh ôm, lấy cái gối đã kê sau đầu cô, đặt lên đùi anh, lân nữa kéo chăn phủ giường đắp cho cả hai, nắm lấy hai chân cô, kéo chúng lên trên ngực anh, bàn tay to ấn giữ chân và bắp chân của cô.
Anh nói: "Em cố gắng ngủ đi."
Lục Mạn Mạn nằm trong cái ổ được tạo ra từ cái gối và đôi chân anh, ôm lấy cánh tay duỗi thẳng của anh mà không phải là ngực anh nữa. Và hai chân khỏe mạnh rắn chắc đó của anh, rất lâu cũng đều cự tuyệt, thờ ơ. Sao lại có thể như vậy?
Lục Mạn Mạn không bao giờ ngờ tới anh sẽ ôm cô di,
Mặc dù anh tri kỷ xoa bóp đôi chân và bắp chân sưng phù, đau nhức cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, hai người yêu nhau gần hai năm, khó khăn lắm mới được gặp lại, gương vỡ lại lành, trong đó chỉ cần có một chút tia lửa mập mờ, sẽ giống như củi khô gặp lửa, có thể bùng cháy trong nháy mắt, hận không thể xoa vào tận xương tủy, dù có liều chết dây dưa cũng không đủ.
Cho dù trong lòng anh có khúc mắc gì, tạm thời không muốn tâm sự với cô, không đến mức ngay cả chuyện này cũng không muốn, huống hồ đã chào hỏi, tức là cũng muốn này nọ với cô rồi.
Lục Mạn Mạn nghĩ hoài nghĩ mãi mà nghĩ không ra.
Ngay cả sau một thời gian dài như vậy, sức hấp dẫn của anh đối với cô vẫn như trước, không có ít đi chút nào.
Nói tóm lại, cô khi nhìn thấy anh là không nhịn được muốn sờ anh.
Cô không biết anh nhịn xuống như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận