[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 422: Nước Mắt (2)

Chương 422: Nước Mắt (2)Chương 422: Nước Mắt (2)
Lục Mạn Mạn không xác định được có phải là anh cố ý hay không.
Hai người chia tay sau cuộc cãi vã cuối cùng, cô cho biết để thúc đẩy nền kinh tế Bằng Thành, các chính sách mới sẽ được đưa ra và sẽ có cuộc đấu giá đất lần thứ nhất.
Bây giờ cô trở về tham gia đấu giá, và anh cũng tình cờ có mặt ở chính phủ thành phố.
Nếu cô có lòng hỏi một câu thì sẽ nhận được tin anh không được thăng chức mà ngược lại còn bị giáng chức.
Nếu cô còn quan tâm đến anh thì sẽ chủ động đến tìm anh.
Nhưng cô lại không gặp được anh.
Lục Mạn Mạn không khỏi nghi ngờ rằng từ đầu đến cuối chỉ là tự cô đa tình, anh chỉ tình cờ đi tới đó, tình cờ gặp được cô.
Và từ lâu anh đã không muốn nhìn thấy cô nữa.
Nhưng việc thuyên chuyển công tác của anh thì phải giải thích như thế nào đây, lại còn cố ý chuyển tới nơi này.
Lục Mạn Mạn nghĩ mãi không thông, đứng đến nổi lòng bàn chân đau nhức, hai chân mỏi nhừ mà vẫn không nghĩ thông suốt được, trở nên khác thường trong thời gian dài, lại cho dù thế nào cũng không chờ được người, trong lòng càng bị giày vò ghê gớm.
Đáng lễ cô nên quay người bỏ đi, nhưng cô không làm được.
Cuối cùng, không kìm được những cảm xúc chất chứa trong lòng, ngồi xổm bên gốc cây, ôm mặt khóc nức nở.
Bên phía thư ký, chờ lâu không thấy tổng giám đốc về, sợ cô xảy ra chuyện, lại không dám báo cáo cho phía Hồng Kông, nghĩ tới nghĩ lui thì nghĩ đến Lý Tri Phương.
Chồng của Lý Tri Phương làm thư ký đương nhiệm trong chính phủ thành phố Dương Thành, tin tức về cuộc đấu giá đất Bằng Thành là cô ấy gọi điện đến Hồng Kông nói cho Lục Mạn Mạn biết. Từ đó Lục Mạn Mạn mới bắt đầu chuẩn bị các tài liệu liên quan.
Hai người đã ăn tối với nhau vào đêm Lục Mạn Mạn trở về Đại Lục.
Thư ký đã từng tiếp đón Lý Tri Phương nên dễ dàng tìm được cô ấy.
Sau đó vẫn là A Hiển lái xe đưa Lý Tri Phương đến đón đưa Lục Mạn Mạn vê.
Lục Mạn Mạn đợi từ sáng đến chiều, đứng chờ ở đó suốt sáu bảy tiếng đồng hồ, không ăn cơm, không uống nước, lúc trở về thì cảm thấy khó chịu, đầu đau nhức.
Lý Tri Phương đã tiêm và truyền dịch cho cô. Lý Tri Phương cũng không hiểu tại sao một người đang yên đang lành lại chạy đến cổng quân khu tỉnh đợi từ sáng đến chiều, cô đợi gì vậy nhỉ?
Lục Mạn Mạn một lúc sau mới nói, Chu Nghiêm Phong đã được thuyên chuyển tới đây rồi.
Lý Tri Phương toàn thân choáng ván.
Thật lâu sau mới tỉnh táo lại, an ủi Lục Mạn Mạn đừng sốt ruột, chuyện này cứ tìm cô ấy là được rồi, bây giờ cô ấy sẽ liên lạc với chồng mình, nhờ anh ấy hỏi thăm xem tình hình cụ thể là thế nào.
Lúc này Lục Mạn Mạn cũng đã bình tĩnh lại, cô vừa chờ đợi tin tức từ phía chồng của Lý Tri Phương, vừa gọi điện cầu cứu phía Bùi Cẩm.
Cô muốn hỏi tại sao Chu Nghiêm Phong không được thăng chức và tại sao anh lại được thuyên chuyển đến đây.
Lục Mạn Mạn chỉ muốn làm rõ ràng mọi chuyện, nếu không liên quan đến cô, vậy thì cô không cần phải tự mình đa tình nữa.
Bùi Cẩm nhận điện thoại, vừa nghe giọng cô, nói ngay câu đầu tiên: "Cuối cùng cũng chịu liên lạc với chị à?”
Từ khi Lục Mạn Mạn đi Hồng Kông, mặc dù đến dịp lễ tết đều nhờ giám đốc Từ giúp đỡ dẫn dắt, còn gửi quà đặc sản của Hồng Kông qua cho Bùi Cẩm, nhưng cô chưa bao giờ gọi điện thoại liên hệ với Bùi Cẩm.
Vì đã quyết tâm buông tay nên cô không muốn nghe tin tức ve anh từ miệng người khác, biết càng nhiều, thì nhớ lại càng nhiều, những người không buông bỏ được quá khứ sẽ không bao giờ có thể tiến về phía trước.
Bùi Cẩm không biết việc này, chỉ biết sau khi Lục Mạn Mạn đi Hồng Kông thì không liên lạc với cô ấy, mỗi lần cô ấy hỏi giám đốc Từ, giám đốc Từ đều nói Tiểu Mạn quá bận rộn, như này, như kia.
Hỏi phí Tiểu Dương Lâu, cũng nói giống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận