[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 513: Đứa Trẻ (1)

Chương 513: Đứa Trẻ (1)Chương 513: Đứa Trẻ (1)
Vốn Lục Mạn Mạn đang nhìn theo thị trưởng rời đi, bị Chu Nghiêm Phong lần nữa nâng ly nước lên đút nước, sau đó bị một câu bạn học cũ sặc đến phun một ngụm nước ra.
"Cẩn thận."
Chu Nghiêm Phong vội vàng vừa vỗ lưng vừa lau miệng cho cô.
Lục Mạn Mạn giơ nắm đấm đấm anh một cái: "Anh giỏi nha, hóa ra hai người biết nhau sao?"
Nhớ lúc trước Lục Mạn Mạn còn hỏi thị trưởng Chu Nghiêm Phong là ai, thảo nào đối phương lại có ánh mắt đó.
Lục Mạn Mạn nghĩ lại xấu hổ muốn chết.
Lại nhớ tới ngày đó Chu Nghiêm Phong cũng xuất hiện ở chính quyền thành phố, cô hỏi: "Rốt cuộc hôm đó anh đã làm gì?"
Còn có thể làm gì nữa?
Vì việc chung? Vì gặp gỡ người bạn cùng học cũ?
Chu Nghiêm Phong nhìn cô là biết rõ vẫn cố hỏi.
Chu Nghiêm Phong quá hiểu cô, rất nhiều chuyện thường xuyên trong lòng cô đã rõ ràng nhưng vẫn cố ý muốn hỏi tới, có đôi khi là cố ý trêu ghẹo người khác, có đôi khi là đơn giản vui sướng khi người gặp họa, tóm lại dù sao trên người cũng có chút ác thú vị.
Trước kia Chu Nghiêm Phong không muốn bị cô tiêu khiển, không muốn bị cô bắt bẻ chặt chẽ, luôn sợ thật lòng lại bị cô chà đạp.
Bây giờ bị vợ tiêu khiển thì như thế nào, trêu ghẹo thì sao chứ?
Nhìn vẻ mặt của cô đầy hứng thú, anh thành thật nói không làm gì, chỉ là thật sự nhớ cô nên muốn nhìn cô ở cự ly gần.
Sau đó lập tức thấy biểu cảm trên mặt vợ anh lập tức vui vẻ.
Chính là cảm giác thỏa mãn bùng nổ như vậy.
Nhưng quay đầu lập tức kéo tay anh tương đối vô tội nói: "Liếc mắt một cái thì có tác dụng gì chứ, sao không đợi lâu thêm một chút, không nhìn nhiều thêm vài lần nữa, chẳng lẽ nhìn thêm vài lần còn lo lắng em thu phí anh sao?"
Chu Nghiêm Phong lúc nào cũng đồng ý thỏa mãn các nhu cầu tâm lý của vợ mình, cho dù thỏa mãn sở thích ác ý của cô, nhưng có phải cô làm người quá tàn nhẫn rồi không?
Lòng bàn tay Chu Nghiêm Phong hơi ngứa ngáy, may năm làm bạn cùng cô lớn lên cảm giác thỉnh thoảng muốn đánh cô lại tới.
Nhưng làm sao nỡ đánh cô, đừng nói đánh, một ngón tay cũng không nỡ động.
Anh bất lực nói với cô không dám, sợ không nhịn được.
Lục Mạn Mạn rất hăng hái truy hỏi, sợ không nhịn được cái gì?
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong nhẹ nhàng dừng lại trên mặt cô, mím môi xa xôi nhìn cô.
Lục Mạn Mạn nhìn dáng vẻ anh có chút oán hận nửa muốn nói nửa thôi, cuối cùng không nhịn được từ bỏ, cười đến cả người run rẩy, sau khi cười xong còn cực kỳ quan tâm tặng anh bài Triền miên của Lưu Đức Hoa.
Khi đó Chu Nghiêm Phong vân luôn cùng cô lớn lên, đây chính là ca khúc nổi tiếng và được yêu thích ở Hồng Kông, lan truyền khắp đường phố, cô thích ca hát, mỗi tuần học tập xong các lớp học sở thích về đều phải kéo anh cùng nhau hát karaoke.
Trên cơ bản Chu Nghiêm Phong đọc sách nhìn qua là không quên, lời bài hát đơn giản như vậy tất nhiên càng không cần phải nói, cô vừa nói trong đầu lập tức tự động lục soát ra. .. Sợ số phận giữa em và anh / Định mệnh không thể thay đổi / Cảm xúc của em nóng bỏng và nguy hiểm / Nhìn anh nhiều hơn / sẽ thắp sáng trái tim tôi / Ngọn lửa không thể dập tắt .. (Cảm ơn Du Tá Quỳ ở Thành Thiên Cơ)
Anh:
Nhìn cô lại cười đến run ray cuối cùng không thể nhịn được cắn cắn răng hàm, bàn tay cam nâng lên đưa đến mông cô nhẹ nhàng vỗ một cái. Nhưng rất nhanh lập tức đỡ lấy vợ mình rồi hỏi cô nếu như nơi này không có chuyện gì nhất định phải tự mình làm thì bọn họ có thể trở về không?
Vợ anh vừa mang thai tình trạng nôn nghén rất nặng, nghiêm trọng đến mức cả ngày không ăn được cơm, phải truyền glucose nửa tháng ở bệnh viện.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày Chu Nghiêm Phong nhìn cô khó chịu anh còn khó chịu hơn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận