[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 171: Cưỡng Ép. (1)

Chương 171: Cưỡng Ép. (1)Chương 171: Cưỡng Ép. (1)
Chu Nghiêm Phong xin lỗi liên tục: "Tôi xin lỗi Mạn Mạn, tôi xin lỗi."
Lục Mạn Mạn không muốn nói chuyện với anh, nhưng dù rất tức giận, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn vẻ mặt anh vẫn không thể không quan tâm:"Nằm viện mấy ngày, bác sĩ nói sao, có phải trước đó lúc em không ở nhà anh lại làm việc cả ngày cả đêm không?"
Cô cúi người, đưa tay sờ sờ mặt anh: "Khó trách sắc mặt anh tệ như vậy, còn lừa em chỉ là bình thường thôi."
Bàn tay cô mềm mại và ấm áp.
Chu Nghiêm Phong theo bản năng muốn áp mặt vào nó, nhưng cô dường như đang làm động tác giả, vừa chạm vào đã thu lại ngay, nhanh chóng chuyển sang cảnh tiếp theo.
Quay đầu nhìn về phía lão gia lão phu nhân, vừa oan ức vừa tức giận nói: "Ba, mẹ, hai người cũng thấy rồi đó, anh ấy không hề nghe lời con, cũng không hề tôn trọng con!"
Lão gia lão phu nhân đang nhìn hai người không rời mắt, chợt nghe con dâu nói như vậy, hai người vội vàng đứng dậy.
Lão phu nhân an ủi Lục Mạn Mạn đừng tức giận, dỗ dành Lục Mạn Mạn xong liền quay sang trách cứ Chu Nghiêm Phong: "Con nói cho mẹ biết con làm gì vậy hả, con đó con chính là quá tự cao tự đại, không biết tốt xấu, Mạn Mạn nói đúng, con làm ra vẻ tốt với nó, nhưng thực ra là tước đoạt quyền làm vợ của nó, con suy nghĩ lại đi, có phải như vậy không?”
Lục Mạn Mạn đau khổ gọi một tiếng "Mẹ", vòng tay qua eo bà ấy, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực bà.
Nhìn thấy bộ dáng vừa đau khổ vừa đáng thương của con dâu, lão gia cảm thấy rất khó chịu, vì đứng ra bênh vực con dâu, ông quay đầu võ bàn, sau đó chỉ vào mặt Chu Nghiêm Phong bắt đầu quát mắng anh.
Ông ấy vốn tính tình nóng nảy, không quan tâm đến việc Chu Nghiêm Phong đã trưởng thành, lại còn là thủ trưởng người khác, trước mặt cả nhà già trẻ lớn bé, không hề cho Chu Nghiêm Phong chút thể diện nào.
Chu Nghiêm Phong bên này ngoan ngoãn cúi đầu nhận giáo huấn.
Những người khác lại có phản ứng khác nhau.
Lão phu nhân đang bận an ủi Lục Mạn Mạn.
Ban đầu Chu Chi Chỉ bị cơn thịnh nộ bất ngờ của ông nội doạ cho sợ hãi, nhưng sau khi biết rằng chính ông nội đang trút giận thay cho thím mình, cô bé liền trượt khỏi ghế chạy đến cùng bà nội an ủi thím mình.
Còn Chu Bỉnh thì thầm nghĩ, không ngờ một lời bất cẩn tối qua với ông nội lại gây ra sóng to gió lớn như vậy.
Khi ông nội đột nhiên quay đầu lại hỏi thím, trong lòng cậu bé như bị bóp chặt, không khỏi căng thẳng, lúc ông nội giáo huấn chú thì không sao, nhưng cậu bé luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Rốt cục là không ổn ở chỗ nào?
Tóm lại, không ai mở miệng thuyết phục lão gia dừng lại, cuối cùng, vẫn là Lục Mạn Mạn thấy lão gia mắng mỏ đến mức khô cả miệng, khản cả giọng mới đứng dậy khỏi vòng tay của mẹ chồng để can ngăn.
Lão gia vẫn còn tức giận, :"Mạn Mạn, về sau nó còn giấu con tự tung tự tác, cha sẽ thay con dạy dỗ nó, thắt lưng cha còn chắc lắm!"
Lục Mạn Mạn đỡ lão gia ngồi xuống: "Con biết rồi, cha cũng đừng tức giận nữa."
Hôm nay chuyện này coi như qua.
Thời gian không còn sớm nữa, Chu Nghiêm Phong và Lục Mạn Mạn phải đi làm.
Lão phu nhân tiễn hai người họ tới đại sảnh.
Bày ấy căn dặn hai người: "Trời hơi lạnh rồi, hai đứa phải chú ý sức khỏe, nhất là Mạn Mạn càng phải chú ý giữ ấm, uống nhiều nước nóng hơn."
"Con hiểu rồi mẹ."
Lục Mạn Mạn trả lời trong khi với lấy cái áo khoác đang treo trên giá.
Chu Nghiêm Phong đã mặc sẵn áo khoác quân đội, đưa tay lấy áo cho cô.
Lục Mạn Mạn tự nhiên duỗi tay mặc vào.
Khi cô mặc áo khoác vào, đang định đưa tay ra sau vén mái tóc dài ra thì Chu Nghiêm Phong đã đứng sau lưng cô: "Để tôi."
Anh luồn tay vào trong tóc cô, cẩn thận giúp cô vén tóc rồi xõa qua vai.
Rồi anh giúp cô xách túi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận