[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 74: Bắt Đầu Dạy Dỗ Người Khác (1)

Chương 74: Bắt Đầu Dạy Dỗ Người Khác (1)Chương 74: Bắt Đầu Dạy Dỗ Người Khác (1)
Nhưng bây giờ thì khác, một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi như Chu Nghiêm Phong, những người vợ ở nhà thường gọi là lão X.
Lục Mạn Mạn cố tình quan sát những chỉ tiết này, không hề cảm thấy có vấn đề ở đây, hơn nữa trước kia cô đều gọi anh trước mặt người ngoài bằng xưng hô này. Lúc Đinh Tú gọi anh là chú Chu, anh cũng không đồng tình.
Chẳng lẽ "lão Chu" không có lỗi, mà ở "Đồng chí”?
Đồng chí, đồng chí, cùng chí hướng mới gọi là đồng chí.
Lục Mạn Mạn biết, người đàn ông già đang âm thầm giễu cợt cô không xứng đáng làm đồng chí với anh.
Không có gì lạ khi Lục Mạn Mạn không cùng chí hướng với anh.
Vì vậy cái gì mà đồng chí lão Chu, chính xác phải gọi là lão Chu mới đúng.
Cô sửa lại: "Lão..."
Chữ này mới chỉ là khẩu hình chưa nói ra, cô lập tức tỉnh ý nhận ra ấn đường của Chu Nghiêm Phong hơi nhíu lại.
Một cơ quan nào đó trong đầu Lục Mạn Mạn đột nhiên được khai thông, người đàn ông này không phải chê cách gọi đồng chí, rõ ràng là anh tưởng cô chê anh già.
Lục Mạn Mạn: "Đồng chí Chu Nghiêm Phong!"
Quả nhiên Chu Nghiêm Phong không cau mày nữa, mà còn vô thức gật đầu một cái.
Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông trông có vẻ sóng yên biển lặng, như núi bất động này, lại có thể để tâm đến chuyện này.
Lục Mạn Mạn nhanh trí nảy ra một chủ ý, chủ động ngồi xuống chiếc ghế sofa gần anh, nhoài người về trước nói: "Đồng chí Chu Nghiêm Phong, đồng chí có muốn làm đẹp không, da của đồng chí có vẻ hơi khô, em có thể giúp anh cấp nước, còn nữa lông mày tự nhiên của anh mặc dù rất đẹp, nhưng sửa lại một chút sẽ càng có vẻ anh dũng hơn..."
Cô nói đến sung sướng, duỗi một ngón tay ấn tới ấn lui trên mặt Chu Nghiêm Phong.
Ngón tay đó thon dài, trắng nõn mềm mại, móng tay cắt tỉa tròn trịa bằng phẳng, bao phủ ngón tay hồng hào khỏe mạnh, bên trên còn có một vâng trăng lưỡi liềm đầy đặn, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đầu ngón tay mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể vô tình trượt qua mặt Chu Nghiêm Phong... Khi giúp khách hàng phân tích kết cấu gia mặt, các bậc thay làm đẹp thường sẽ quan tâm đến những chỉ tiết nhỏ này. Lục Mạn Mạn không cố ý dụ do anh.
Cô thật sự muốn chuyển hướng sự chú ý của anh, để anh không kéo cô quay trở lại việc kinh doanh ở nhà.
Nhưng khi ngón tay vô tình chạm vào cằm Chu Nghiêm Phong, Chu Nghiêm Phong ngửa đầu ra sau, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái,"Về chỗ đi"
Giọng điệu của anh tràn đầy sự cảnh cáo.
Ngón tay của Lục Mạn Mạn dừng lại.
Chu Nghiêm Phong lùi về sau ngồi xuống, hai chân bắt chéo, những ngón tay mảnh khảnh đặt lên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn, nhìn chằm chằm vào Lục Mạn Mạn, dáng vẻ như muốn truy cứu tận gốc.
"Nói tiếp đi, em gặp chuyện gì khó xử?"
Thấy mình không thể lừa bịp, Lục Mạn Mạn không hài lòng bĩu môi. Nhưng dưới ánh mắt soi mói của Chu Nghiêm Phong, cô không thể không ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi thẳng lưng, sau đó chậm rãi giải thích: "Chính là mọi chuyện không dễ dàng như vậy, mọi thứ hơi rườm rà, tốc độ lấy được giấy chứng nhận khá chậm. Anh không biết đâu, dù sao thì cũng rất khó khăn..."
Chu Nghiêm Phong: "Thật sao?"
Lục Mạn Mạn nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Nghiêm Phong: "Nói rất hay, như kiểu em đã nộp tài liệu cho các cơ quan có liên quan." Lục Mạn Mạn: "..."
Quả nhiên không có gì là có thể lừa được anh.
Thái độ biết điều và không thành thật bên ngoài của cô đã chọc giận Chu Nghiêm Phong, sắc mặt anh tối sâm lại "Lục Mạn Mạn, tôi hi vọng em ngoan ngoãn một chút, làm gì cũng đừng ôm theo may mắn trong lòng..."
Bắt đầu dạy dỗ người khác...
Thành thật mà nói, dáng vẻ nổi giận của người đàn ông này đúng là có thể dọa người khác sợ.
Lục Mạn Mạn tự biết là mình đuối lý, khi cô đang cho rằng mình sắp bị dạy dỗ không ngóc được đầu lên thì đột nhiên có một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trên tầng, vui vẻ gọi: "Thím, thím!"
Đó là nhóc Chi Chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận