[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 310: Chuyện Tương Lai Thì Để Sau Hãy Nói (2)

Chương 310: Chuyện Tương Lai Thì Để Sau Hãy Nói (2)Chương 310: Chuyện Tương Lai Thì Để Sau Hãy Nói (2)
Ngón tay nắm cằm cô lắc lắc: "Được rồi, nghe lời em đấy."
Tuy nhiên cô còn chưa kịp ngồi dậy, anh đã nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang lại quần áo ngủ hơi xộc xệch trên người rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Tối hôm qua, Lục Mạn Mạn xem nhật ký của anh rồi ngủ thiếp đi, nhân cơ hội này liền cất cuốn nhật ký lại ngăn kéo rồi khóa lại.
Chu Nghiêm Phong rất mau đã trở lại, ngoài việc lấy nước vào chiếc cốc đánh răng, còn bưng thêm một chậu nước nóng cho cô rửa mặt.
Chờ Lục Mạn Mạn rửa mặt xong, lại mang chậu rửa mặt và mấy thứ dụng cụ cất về nhà tắm, sau khi trở lại phòng làm việc anh khóa cửa lại rồi tắt đèn.
Lục Mạn Mạn nằm trong chăn bông, trong bóng tối nhìn thấy anh không có tiến tới, mà đi về phía bàn làm việc, mò mẫm trong bóng tối để dọn dẹp mấy thứ đồ trên bàn, sau đó nhấc bàn lên rồi dịch sang một bên, để giường dựa vào phía tường.
Lục Mạn Mạn cảm thấy khó hiểu.
Nhưng cũng lười hỏi nhiều, chỉ hỏi anh về từ lúc mấy giờ, ba mẹ có biết không. "Chắc khoảng gần 4:30, ba mẹ vẫn chưa dậy."
Chu Nghiêm Phong trả lời.
Lúc này Lục Mạn Mạn mới chú ý tới bên ngoài trời vẫn tối đen, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ mới hơn năm giỜ.
Hỏi anh: "Trên đường về đã ăn gì chưa, có đói bụng không?”
Chu Nghiêm Phong quay đầu liếc nhìn cô một cái, biểu cảm khó hiểu.
Một lúc sau, dọn xong cái bàn, kéo màn cửa vào, nhấc chân lên ôm cả người cô vào trong lòng.
Anh cắn nhẹ vành tai trắng nõn của cô nói: "Bị bỏ đói hơn nửa tháng nay rồi."
Lục Mạn Mạn thực sự rất nhớ anh, nỗi nhớ nhung mà trước giờ cô chưa từng trải qua, khi người đó chân chân thực thực quay trở về bên cạnh mình, thì nỗi nhỡ ấy ngày càng sâu đậm hơn.
Còn điều gì vướng mắc nữa đâu, yêu chính là yêu, đời người chỉ có một kiếp, sông có khúc, người có lúc, tận hưởng từng khoảnh khắc ở hiện tại mới là chân lý.
Còn về tương lai, thì để sau hãy bàn tới!
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, tham lam tiền về phía thân thể anh, giọng điệu quyến rũ day mê hoặc: "Vậy thì bây giờ em cho anh ăn, ăn tới no nên thỏa thích thì thôi."
Chu Nghiêm Phong khế nhíu mày, lập tức không nói thêm lời nào, lột sạch quân áo của cô, một tay ôm cô, một tay trai chăn bông lên trên cái bàn sát tường, đặt cô nằm đó, nâng chân lên rồi vùi xuống.
Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, đèn ở hành lang vụt sáng.
Chu Nghiêm Phong đứng lên hôn lấy môi cô.
Lục Mạn Mạn nắm chặt quần áo trên người anh.
Chu Nghiêm Phong vuốt ve ngón tay cô để trấn an, đặt tay cô lên cúc áo của mình, để cô giúp mình cởi đồ.
Chu Bỉnh có tiết tự học từ lúc 6:00 giờ đến 7:00 giờ sáng, nên đến trường sớm một chút để tập thể dục buổi sáng.
Thức dậy đúng từng giờ từng phút để thay quần áo đồng phục và đến phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sàn nhà phòng tắm hơi ướt át, còn có vài giọt nước nhỏ xuống từ vòi hoa sen.
Cậu ngạc nhiên, rôi quay đầu nhìn cảnh cửa chính của phòng ngủ, ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng cúi người tắt đèn hành lang rồi đi xuống lầu!
Môi Chu Nghiêm Phong rời đi.
Chăm chú lắng nghe.
Nghĩ thầm tại sao cháu trai mình lại không vệ sinh cá nhân ở trên lầu
Lục Mạn Mạn không thèm để ý trên môi anh có mùi vị khác, hít sâu một hơi, trong bóng tối ngon tay cô run rẩy yếu ớt giúp anh cởi bỏ quần áo, lột quân áo xuống dưới, xoay mặt anh lại: "Đừng mất tập trung!"
Đồ ăn sáng để dành khi nào tan tiết tự học buổi sớm về rồi ăn
Chu Bỉnh cầm cốc đánh răng và khăn mặt xuống dưới lầu vệ sinh cá nhân, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu chút, rồi mới ra khỏi nhà đạp xe đi học.
Quá nóng rồi.
Chu Nghiêm Phong chuyên môn thu dọn phòng tắm, đều suýt chút nữa là không kiềm soát được.
Bên cạnh là cửa sổ.
Lục Mạn Mạn nắm lấy rèm của sổ và cắn ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận