[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 249: Ghen Ti (1)

Chương 249: Ghen Ti (1)Chương 249: Ghen Ti (1)
Cô quay đầu đổi chủ đề, hai tay chống lên má: "Vốn là Bạch Nhãn Lang*, không biết xấu hổ chạy tới tự rước lấy nhục."
*Bạch Nhãn Lang: Sói mắt trắng: Ý chỉ người vong ân phụ nghĩa.
Chu Nghiêm Phong lại hôn lên môi cô: "Em nói gì cũng đúng."
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, rồi nói "Tiểu Từ nói em muốn ăn quả hồng đông lạnh."
Anh giải thích: "Anh đã nói trước với bọn họ, một ngày chỉ có thể cho em ăn một quả."
“Tại sao?”
"Hàn khí nặng, không tốt cho dạ dày."
Lục Mạn Mạn im lặng: "Em ăn cũng đâu được bao nhiêu đâu."
Chu Nghiêm Phong: "Như vậy cũng không được."
Lục Mạn Mạn liếc mắt xem thường anh, Chu Nghiêm Phong hôn lên mí mắt cô, hôn đến mức cô cười loạn lên, chui vào trong chăn, anh kéo người ra, lại nâng cằm cô lên rồi nói "Mạn Mạn, anh còn có một chuyện muốn hỏi em."
Lục Mạn Mạn vuốt mái tóc dài rối bời, nói: "Anh định hỏi gì vậy?" "Hôm nay lúc thấy Bùi Vọng Tân, sao em lại nhìn chằm chằm anh ấy?"
Lục Mạn Mạn có chút giật mình: "Loại ánh mắt nào?”
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Chu Nghiêm Phong gõ lên trán cô ba lần không nặng không nhẹ: "Tự em nói đi."
Lục Mạn Mạn theo động tác của anh, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra thấy anh đang cười, trong mắt lại có một loại cảm xúc khác, mới hiểu được vừa rối anh nói "Có chút tức giận", hóa ra là tức giận vì cái này.
Lục Mạn Mạn đối với loại chuyện như dỗ người này từ trước đến nay đã hạ bút thành văn*, chỉ cần nắm tay của anh hôn vài cái, kéo người lại gần bên tai nói vài câu lời ngon tiếng ngọt khiến anh mặt đỏ tim đập, cô không tin anh còn có thể tức giận được nữa.
*Hạ bút thành văn: ý chỉ làm một việc gì đó đến thành thạo.
Nhưng chỉ vừa mới nắm tay anh, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, cô đã không nhịn được bật cười.
Đây là ăn giấm chua sao...
Lục Mạn Mạn cũng không tưởng tượng được lúc anh ghen sẽ là như thế này, chẳng trách lúc ấy Bùi Vọng Tân đáng thương chỉ thiếu nước cầu xin anh, anh còn có thể bất cận nhân tình* đến mức ngay cả người lạnh nhạt như cô cũng không nhìn nổi.
*Bất cận nhân tình (不近人情): chỉ việc làm vô lý, quá đáng.
Quả thực là ăn giấm ăn tới chua lòm.
Lục Mạn Mạn cười đến mức chảy cả nước mắt, tay nắm tay lại như đang cầm "microphone" đưa đến bên miệng Chu Nghiêm Phong nói: "Đồng chí Nghiêm Phong, trước khi tôi trả lời vấn đề của anh, anh có thể tiếp nhận phỏng vấn của tôi một chút được không?”
Chu Nghiêm Phong thấy cô cười càng ngày càng càn rỡ, mặt cũng đen lại, vừa muốn nhắc nhở cô nghiêm túc một chút: "microphone" liền được đưa đến trước mặt.
Anh cảnh giác nói: "Phỏng vấn cái gì?"
Lục Mạn Mạn nói: "Phỏng vấn một chút sau khi hóa thân thành chanh tỉnh, anh đã trải qua quá trình tâm lý như thế nào."
Vì để cho anh hiểu rõ hơn nội dung phỏng vấn của cô, cô còn tốt bụng giải thích cho anh ý nghĩa của từ chanh tỉnh.
Sắc mặt Chu Nghiêm Phong càng đen hơn: "Em không được trốn tránh vấn đề. "
Trong giọng nói rõ ràng không có bao nhiêu tự tin.
Hơn nữa Lục Mạn Mạn lại đưa "microphone" tới, buộc anh phải nói về quá trình tâm lý của mình.
Chu Nghiêm Phong có thể trải qua quá trình tâm lý như thế nào? Để mang đến cho bạn gái trải nghiệm hẹn hò vui vẻ, đồng thời để lại những kỷ niệm đẹp trong lần đầu hai người gặp nhau, có thể nói anh đã cố gắng hết sức để tìm được chỗ ngồi như vậy. Kết quả chân trước đụng phải Bùi Cẩm thì thôi đi, nhưng chân sau lại tới thêm một Bùi Vọng Tân, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt bạn gái.
Hỏi anh cảm thấy thế nào?
Anh không muốn đến loại địa phương quỷ quái này nữa.
Loại này địa phương quỷ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận