[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 242: Suối Nước Nóng (1)

Chương 242: Suối Nước Nóng (1)Chương 242: Suối Nước Nóng (1)
Ngày hôm sau cô bị giường sưởi làm nóng đến tỉnh ngủ, bên ngoài cửa sổ lưới sáng trưng, cách một vách ngăn cô nghe thấy tiếng Chu Nghiêm Phong nhỏ giọng nói chuyện công việc với ai đó ở bên ngoài.. Trong phòng nóng quá, hun cô đến choáng váng cả đầu.
Nhìn thấy bên cạnh giường sưởi có chiếc áo sơ mi của Chu Nghiêm Phong, cô yếu ớt ngồi dậy lấy áo mặc vào, đi đến cạnh giường sưởi mở cửa sổ.
Cửa sổ rất khó mở, ngoài trời tuyết rơi lúc nào không hay.
Lục Mạn Mạn cúi người xuống, một tay chống lên mặt, tay còn lại thì duỗi một ra bên ngoài cảm nhận sự lạnh giá của những bông tuyết.
Trước cửa sổ bị che khuất bởi một hòn núi giả, có một người với gương mặt không cảm xúc đứng im ở đó.
Lục Mạn Mạn không phát hiện ra, gối đầu lên cánh tay mềm mại, ngón tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa bông tuyết, cô vẫn còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh tuyết rơi mà đâu biết đã chọc giận người phía bên kia, người kia quay đầu bước đi, không lâu sau có một tiếng cửa đóng sầm lại.
Chu Nghiêm phong đi vào, đập vào mắt là hình ảnh cô bạn gái đang mặc áo sơ mi của anh mềm mại nằm sap trên cửa sổ nghịch tuyết, áo sơ mi không thể che đi được bắp đùi của cô, ống tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh mai.
Anh đi qua bế người vào rồi đắp chăn lên người cô, đóng chặt cửa sổ lại, cắn lên môi cô rồi hạ giọng nói: "Tối qua vẫn chưa làm em đủ à, vẫn còn sức bước ra khỏi giường sao?"
Lục Mạn Mạn vẫn còn sức để đứng dậy, cũng tại sự hung hăng đó của anh, thế nhưng anh vẫn chú ý tới đôi chân run rẩy của cô, mỗi khi dừng lại đút thức ăn đều giúp cô xoa bóp.
Nghe vậy, anh làm sao còn dám nói những lời tầm bay gây han kiểu đó nữa, một cái gối mềm mềm được đặt lên vai anh: "Em nóng, muốn mở cửa sổ cho mát."
Chu Nghiêm Phong lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của anh, khoảnh khắc lúc vừa mở vách ngăn đi vào, anh lại muốn đẩy cô xuống, mặc dù quần áo đã bao trọn hết thân thể, nhưng ánh mắt lại lưu luyến ở bờ vai và phần xương quai xanh lộ ra của Mạn Mạn, nghe cô nói nóng, dường như não bộ choáng váng vẫn chưa dựng lại được tinh thần, anh kéo cô lại hôn lên trán, áp trán mình vào trán cô, yêu thương nói: "Đương nhiên là em đói rồi, từ hôm qua đến giờ không có lấy bữa ăn nào tử tế."
Nói xong, anh đi lấy đồ ăn cho cô.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Chu Nghiêm Phong đặc biệt cho cô thay đổi khẩu vị, khi quay lại, trên mâm ngoài miếng bít tết thái lát, còn có salad khoai tây nghiền tôm và súp kem nấm.
Bít tết hơi khô, Lục Mạn Mạn ăn một miếng nhỏ, còn lại đều đưa hết cho Chu Nghiêm Phong, salad khoai tây nghiền tôm ăn kèm với bánh mì dưa chuột và thịt xông khói, có vị chua ngọt, thơm ngon lại bắt miệng. Hương vị đầy đủ đậm đà, Lục Mạn Mạn ăn hơn một nửa.
Vừa ăn uống no nê thì có tiếng gõ cửa, Chu Nghiêm Phong bưng tới một tô mì cừu lớn, còn có thêm một quả hồng đông lạnh vàng óng đặt trên chiếc đĩa nhỏ.
Mì thịt cừu hiển nhiên là bữa trưa của Chu Nghiêm Phong, anh tạm thời gác nó sang một bên, lấy quả hồng đông lạnh tới, dùng thìa bóc lớp vỏ mỏng từ trên xuống dưới rồi xoay theo chiều kim đồng hồ, từ bên trong múc ra một thìa thịt quả đút vào trong miệng Lục Mạn Mạn.
Mùi vị ngọt thơm, tỉnh tế lại còn mềm mại trong hơi lành lạnh tan chảy nơi khoang miệng, Lục Mạn Mạn ngon đến mức hất cằm phát ra một tiếng "ừm -" nhỏ.
Cô thật sự dễ thương đến tận tim gan của anh.
Khóe môi Chu Nghiêm Phong cong lên, cúi đầu hôn lên má cô.
Anh nói: "Em có muốn ngâm suối nước nóng không?”
Lục Mạn Mạn hai mắt sáng lên: "Có sao?"
"Có, ở ngay sau sân."
Chu Nghiêm Phong nói cho cô biết, đây là biệt thự tư nhân đã được để lại từ trước, đặc biệt chọn nơi gần suối nước nóng để xây, mùa đông đến đây để tránh rét, sân trong còn có mấy hồ suối nước nóng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận