[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 59: Cám Ơn Nhắc Nhở (1)

Chương 59: Cám Ơn Nhắc Nhở (1)Chương 59: Cám Ơn Nhắc Nhở (1)
Cô là rời đi, đâu phải bỏ chạy đâu, không phải, tâm lý muốn chạy của cô rõ ràng như vậy sao?
"Còn không có chuyện gì?"
Trong ống nghe, giọng nói không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào như thường lệ của Chu Nghiêm Phong cắt đứt suy nghĩ của Lục Mạn Mạn.
Tất nhiên Lục Mạn Mạn có nó. Chuyện cô muốn biết nhất là chuyện minh bạch tài sản. Nếu là nói đã minh bạch rồi, vậy còn biệt thự lớn và tài sản trong nhà nguyên chủ thì sao? Tại sao cô không thấy bất kỳ thứ gì trong số đó, nếu không có minh bạch, thì lại là nguyên nhân gì?
"Cái đó..."
Lục Mạn Mạn đột ngột dừng lại ngay khi lời nói sắp đến cửa miệng.
Cô thật sự là đầu óc đần độn mới hỏi Chu Nghiêm Phong, chuyện lớn như vậy nguyên chủ có thể không biết được sao, cô muốn hỏi không phải là đã lộ tẩy hết rồi sao.
Cô kịp thời chữa lại lời: "Vậy không có chuyện gì nữa, anh tiếp tục làm việc đi?"
Ngược lại đầu dây điện thoại bên kia im bặt, đương nhiên Lục Mạn Mạn không tự yêu mình đến mức cho rằng người đàn ông cổ hủ này khó có thể tách rời cô, không nỡ cúp điện thoại. Ngược lại, cảm thấy rằng sự im lặng của anh rất có hàm ý.
Đây là vẫn còn muốn nhắn nhủ gì đây?
Lục Mạn Mạn đợi một lúc, bên đó tiếp tục giữ im lặng, Lục Mạn Mạn định cúp điện thoại.
Chu Nghiêm Phong đột nhiên nói: "Lục Mạn Mạn."
Đây là lần đầu tiên Lục Mạn Mạn nghe được tên của mình được thốt ra từ miệng của Chu Nghiêm Phong, trong thoáng chốc có chút tình cảm hiện lên trong đầu cô, tim đột nhiên đập thình thịch.
Sau đó, nghe thấy giọng nói của người đàn ông trũng xuống, dường như xen lẫn một số cảm xúc không thể giải thích được: "Em còn có một người chị ruột, bức tranh đó không phải chỉ thuộc về một mình em."
Lục Mạn Mạn: "..."
Cảm ơn vì đã nhắc nhở.
Lục Mạn Mạn cúp điện thoại với một tiếng "tút".
Dễ dàng nhận thấy sắc mặt của Lục Mạn Mạn không tốt, vì vậy trong phòng khách có người đứng dậy nói: "Hôm nay tôi vội vàng tới đây, suy nghĩ chưa thấu đáo, chi bằng lần sau lại tới làm phiền cô."
Lúc này Lục Mạn Mạn mới nhìn thấy Lý Tri Phương.
Lý Tri Phương trông rất dễ nhận ra, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, lông mày gọn gàng, mảnh và nhạt, đôi mắt dài nhỏ và hơi nhướng lên, là một khuôn mặt lãnh đạm trời sinh ăn đứt cả pháo hoa nhân gian, cũng có thể được gọi là gương mặt cao cấp, nhìn vào đã có cảm giác khuôn mặt biết nói và đặc biệt ăn ảnh, đặt ở đời sau chắc chắn là đối tượng màn ảnh được yêu thích.
Cô ấy mang theo một người bạn bên cạnh.
Những lời đó là nói với dì Điền.
Vì những gì Lục Mạn Mạn đã nói trước đó, dì Điền không để Lý Tri Phương ở ngoài cửa, mà tạm thời để cô ấy ngồi ở phòng khách, chờ đến khi Lục Mạn Mạn nói điện thoại xong.
Dì Điền cũng không biết thủ trưởng có nói trong điện thoại hôm nay sẽ về không, nếu không về, Lục Mạn Mạn có thể giữ chân khách hàng làm đẹp cho họ, nếu trở về, thì sẽ lịch sự từ chối khách hàng.
Sau khi Lý Tri Phương nói xong, dì Điền nhìn Lục Mạn Mạn, xem ra giữa Lục Mạn Mạn và thủ trưởng có mâu thuẫn trong cuộc nói chuyện điện thoại, sau khi cúp máy, sắc mặt rất khó coi.. Kết quả không ngờ là trước đó một giây Lúc Mạn Mạn còn nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ tức giận vì sự bất công, nhưng một giây sau thì đi tới chào hỏi với vẻ mặt hồng hào, mặt mày hớn hở: "Đồng chí Lý tới rồi, đây là người bạn cùng đi với cô sao?"
Di Điền: "..."
Thoạt nhìn, đồng chí Tiểu Lục nhìn qua thì giống như đang làm ăn lớn, trước hết, cô kìm nén cảm xúc rất tốt.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Lục Mạn Mạn, Lý Tri Phương càng lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Muộn như vậy rồi, tôi còn tới làm phiền cô..."
Người bạn mà cô ấy dẫn theo cũng ngượng ngùng giải thích rằng: "Tất cả đều là cái tính nôn nóng của tôi, nghe Tri Phương nói phương pháp làm đẹp ở đây rất tốt, nên nóng lòng muốn đến thử ngay, cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, cứ một hai nằng nặc đòi cô ây đưa đến đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận