[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 125: Em Có Ngoan Không? (2) |

Chương 125: Em Có Ngoan Không? (2) |Chương 125: Em Có Ngoan Không? (2) |
Chu Nghiêm Phong xòe bàn tay ra nắm chặt cổ tay của cô, ban đầu kéo cánh tay dính chặt trên cổ anh nãy giờ xuống, nhưng đến khi tay đụng vào cổ tay non mềm của cô, động tác lập tức ngừng lại.
Trong phòng không bật đèn, xung quanh tối đen như mực.
Anh mượn ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ lần nữa dò xét cô, bộ dáng hơi say rượu, ngoan ngoãn của cô bây giờ khác hoàn toàn với dáng vẻ cô khi tỉnh, da thịt trắng nõn mềm mại, hai má ửng hồng xinh đẹp, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ cỡ một bàn tay của cô, đôi môi hồng hào ướt át.
Lục Mạn Mạn hình như cảm nhận được gì đó, lặng lễ mở mắt, mờ mờ thấy người đàn ông đang chăm chú nhìn cô.
Cô mơ mơ màng màng hỏi: "Về phòng rồi sao?"
Chu Nghiêm Phong ừ một tiếng, đỡ cánh tay cô xuống, căn dặn: "Em ngủ sớm một chút."
Đang muốn đứng lên, tay lại bị cô kéo lại.
Cô nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó, không vui: "Anh còn muốn tăng ca hả?"
Sau đó chiếc miệng nhỏ cứ lầm bầm liên tục: "Chu Nghiêm Phong anh thật đáng ghét, em không muốn ngủ một mình, buổi tối lạnh quá, em muốn ngủ chung với anh..."
Bàn tay của Chu Nghiêm Phong bị cô lôi kéo dần dần nóng lên, huyệt thái dương cũng giật giật, giọng nói bình thường của cô đã nũng nịu rồi, bây giờ lại thêm phần ngọt ngào xen lẫn choáng váng cùng buồn ngủ, mơ hồ, rất giống một đứa bé đang mè nheo.
Đôi môi hơi chu lên, ánh nước lấp lánh đến mức không chịu nổi.
Anh đè xuống xúc động muốn hôn cô, cúi đầu hỏi: "Em ngủ có ngoan không?"
Sau khi uống rượu, cặp mắt đào hoa của cô giống như là ngậm lấy nước trở nên long lanh, mi mắt cong cong, nhẹ nhàng đáp: "Ngoan, rất ngoan."
Chu Nghiêm Phong giật mình, sau đó thay áo ngủ.
Rồi anh lập tức phát hiện không nên tin lời của phụ nữ, không có ý thức giữ lời hứa gì cả, trông khi anh đang đổi áo ngủ thì cô đã cởi hết quần áo, cả người không một mảnh vải nằm trên giường.
Lục Mạn Mạn uống có hơi nhiều thiệt, nhưng cũng không đến mức say quên lối về, khi nãy ở trên xe chỉ hơi choáng váng chút thôi.
Người đàn ông này ôm cô lên giường, cầm cổ tay cô một hồi lâu, làm cô có cảm giác, anh sẽ không nhịn được mà hôn cô.
Kết quả chờ nửa ngày, cái gì cũng không có. Đúng vậy, là cô tự mình da tình.
Thật vất vả mới có thể lừa anh lên giường, lý nào có thể buông tha.
Không đợi anh kịp phản ứng, cô cả người trần như nhộng nhào vào lòng anh, dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy người đàn ông này, trên người anh có hương vị nam tính khiến cô mê mẩn, nhiệt độ cơ thể vẫn còn ấm nóng, cô có hơi tham lam muốn dính cả người vào anh, miệng thoải mái than thở một tiếng, lúc này mới nhắm mắt lại vui vẻ đi ngủ.
Chu Nghiêm Phong đưa tay sỜ sỜ tóc cô, cô cũng không sờ mó lung tung như trong tưởng tượng, rất ngoan đó chứ.
Lúc này anh mới kéo cô ra khỏi chăn bông mềm mại, bắt cô phải thay áo ngủ sau đó phân vân có nên đi ngủ cùng cô không, cuối cùng nhắm mắt lại thỏa hiệp.
Chỉ là nửa đêm phải đi tắm nước lạnh tận 2 lần.
Lục Mạn Mạn một lần nữa bắt tay vào làm công việc cô đã luôn ấp ủ, tài chính lần này đã tương đối ổn định, ngày thứ hai cô vừa tỉnh lại đã bị dì Điền bắt ăn một bát cháo dinh dưỡng bổ máu đầy ứ ự, sau đó ra ngoài tìm mua một bộ tinh dầu tách chiết.
Ngoài ra còn có khăn mặt chuyên dụng, bàn trang điểm, trong xe đẩy cần đặt các mỹ phẩm dưỡng da, máy sấy, các loại lược, với các loại dao kéo tỉa lông mày. Căn chung cư bên này cũng đã giải quyết xong xuôi, có khu chăm sóc khách hàng tới làm đẹp, còn có ghế sô pha cùng bàn trà hợp lại tạo thành khu vực nghỉ ngơi.
Bận tới bận lui mấy ngày, cuối cùng cũng dành được thời gian đến tiệm thợ may lấy quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận