[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 227: Sự Miễn Cưỡng (2)

Chương 227: Sự Miễn Cưỡng (2)Chương 227: Sự Miễn Cưỡng (2)
Lục Mạn Mạn ngẩn người, hóa ra tính tình chị gái cô cũng không tốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc giống như chị cả và mẹ của cô, cô không nhịn được mà bật cười, ôm cô ấy vào lòng, dỗ dành: "Em không nói dối, em thực sự chưa có dự định này, anh ấy bận công việc, em thì mới bắt đầu ở đây, nên em không có thời gian sinh con, em muốn đợi thêm hai năm nữa."
Cô thấy chị gái còn muốn nói gì nữa nên đã chuyển sang chủ đề khác: "Đi theo Thái Hiểu Hồng về nhà ăn tết cảm giác thế nào?"
Trên mặt Lục Mạn Hương hiện lên một nụ cười: "Bố cô ấy là công nhân ở nhà máy cán khí, mẹ cô ấy ở nhà lo việc nhà, còn có một đứa em trai và một cô em gái, họ rất tốt với người khác, trong nhà rất náo nhiệt, trưa hôm nay chị và họ ăn trên bàn sưởi, đồ ăn nóng hổi, mọi người đều tươi cười, bàn sưởi đối diện với cửa sổ, giấy dán cửa sổ màu đỏ tươi... cảm giác thật dễ chịu."
Lục Mạn Mạn cũng cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến cảnh đó.
Cô thản nhiên nói: "Trước đây Thái Châu đã nói, chú bác nhà anh ta cũng đón tết cùng, năm nay không có sao?"
Lục Mạn Hương lắc đầu: "Không hề nghe nói bọn họ muốn ở cùng nhau. Tuy nhiên hai sân của họ cách nhau một bức tường, mẹ Thái Hiểu Hồng nấu món gì đều mang sang nhà Thái Châu ở bên kia tường, nhà Thái Châu có gì cũng sẽ mang sang bên này, quan hệ của hai gia đình rất hòa thuận."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút cũng biết nguyên nhân.
Chị gái cô đến nhà Thái Hiểu Hồng ăn Tết, nếu hai nhà vẫn sống cùng nhau như trước, người khác sẽ không nói là do chị gái cô có quan hệ tốt với Thái Hiểu Hồng, mà sẽ nói chị gái cô nhất định có quan hệ ngầm với Thái Châu. Một người đàn ông và một người phụ nữ lại có quan hệ thầm kín, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị gái cô.
Hai nhà đã tách ra và không còn như xưa nữa.
Dù Thái Châu nghĩ đến điều này hay gia đình anh ấy nghĩ đến điều này thì cũng rất đáng quý.
Hôn nhân không chỉ phụ thuộc vào một người mà còn phụ thuộc vào gia đình, một gia đình như vậy không có gì để chê cả.
Lục Mạn Mạn bỗng nhiên nói: "Chị, chị cảm thấy Thái Châu thế nào?"
Lục Mạn Hương theo bản năng nói: "Cũng khá tốt...
Sau khi phản ứng lại, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Lục Mạn Mạn không cho chị gái mình cơ hội nói tiếp, đếm ưu điểm của Thái Châu trên đầu ngón tay: "Anh ta năm nay hai mươi lăm tuổi, kém chị một tuổi, từng được huấn luyện trong quân đội, có thể nói anh ta còn trẻ khỏe mạnh, quan trọng nhất chính là trung thành đáng tin cậy..."
Lục Mạn Hương nhịn không được nữa, đỏ mặt đi tới che miệng của cô lại nói: "Chị không muốn gả, chị muốn ở cùng em. Chị còn đang đợi em..."
Tuy rằng cô ấy từ chối về nhà đón tết cùng cô nhưng cô ấy cũng không nói gì về việc đi cùng ai, Lục Mạn Mạn biết người chị này rất cần một cuộc hôn nhân tốt đẹp, cô ấy khác với cô, hôn nhân đối với cô là bức tường ngăn cách, nhưng đối với chị gái lại là đích đến và là bến đỗ, chị gái cô thực sự cần một mái ấm nhỏ.
Thái Châu rất đáng tin cậy, thậm chí so với Chu Nghiêm Phong, anh ấy sẽ là một tình yêu đủ trọn khói lửa nhân gian, một người tình ấm áp, nhưng nếu chị gái cô không ưng cũng không sao, trên đời có nhiều đàn ông như vậy, cô sợ không tìm được người yêu thương chị gái mình hết lòng sao?
Cô gạt tay chị gái mình và nói: "Dù sao thì em nhất định sẽ tìm cho chị một gia đình tốt, tận mắt trông thấy chị được anh rể yêu thương, đau lòng cho chị."
Lục Mạn Hương đã đỏ mặt đến không chịu nổi, miệng nói không lại Lục Mạn Mạn, leo lên giường cùng cô, hai chị em nhanh chóng vừa cười vừa nháo.
Chu Nghiêm Phong ở đó bận rộn đến hơn mười giờ mới về.
Lúc ấy Lục Mạn Hương đã rời đi, Lục Mạn Mạn đang năm trong chăn ngủ ngon lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận