[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 114: Tạp Chí Trang Phục (1)

Chương 114: Tạp Chí Trang Phục (1)Chương 114: Tạp Chí Trang Phục (1)
Ngày đó Lục Mạn Mạn lấy được tiền từ trong tay Chu Nghiêm Phong thì lập tức muốn ra ngoài mua quần áo, giày dép mới cho mình, tốt nhất nên mua thêm hai cái túi thời trang, kế hoạch đột nhiên thay đổi, mấy ngày nay bận rộn chuyện làm nhà nên mới tạm hoãn lại việc lên phố.
Trong sổ tiết kiệm đó có 3000 tệ, bỏ ra hơn 200 tệ bồi thường cho hơn mười hộ gia đình, các vật liệu sửa chữa nhà cửa cần dùng đến, tiền nhân công của mấy người Thái Châu, còn cả cây bụi hoa sân của Lục Mạn Mạn thì còn lại hơn 1200 tệ.
Lục Mạn Mạn không khỏi cảm thán tiêu tiền trong thời đại này thật sự rất tiết kiệm. Nếu đều là tiền do Chu Nghiêm Phong đưa thì số tiền còn lại này cô mua đồ cho mình, thuận tiện mua quần áo mới cho cháu trai cháu gái của Chu Nghiêm Phong cũng được.
Hai đứa nhỏ khai giảng phải mặc quần áo mới đi học, Chu Nghiêm Phong nhìn thấy có phải cũng nói là cô tốt hay không.
Chu Nghiêm Phong không có ý muốn vạch trần cô, nhà cửa cũng không bán được ngay lập tức, Lục Mạn Mạn cân nhắc ưu và nhược điểm cảm thấy vẫn nên ở lại thêm một thời gian nữa thì tốt hơn... Còn có người tên là Lục Thành anh của Chu Nghiêm Phong. Thật đúng là Lục Mạn Mạn muốn thông qua anh ta để thử ở trong ngành ăn uống. Thời đại này mở nhà hàng chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với làm đẹp.
Còn có Chu Nghiêm Phong.
Tại sao Lục Mạn Mạn lại có thể muốn... ngủ, ngủ một chút chứ?
Vừa nghe thím muốn dẫn bọn họ ra ngoài mua quần áo mới, Chu Bỉnh và Chu Chỉ Chi vừa mừng vừa sợ.
Chu Chi Chi vẫn luôn là người chạy tích cực nhất, xoay người từ trên ghế trượt xuống, điên cuồng ôm lấy chân Lục Mạn Mạn: "Thím, cháu đi đi, cháu đi!"
Chu Bỉnh còn hơi ngượng ngùng, cất truyện tranh liên hoàn đi nói: "Thím mua cho em gái đi, khai giảng cháu sẽ mặc đồng phục học sinh, không cần mua quần áo mới..."
Lục Mạn Mạn: "Quần áo mới không cần thì quần lót với tất cũng không cần sao?"
Mặt Chu Bỉnh đỏ lên, cũng không lôi thôi nói linh tinh nữa, đợi đến khi Lục Mạn Mạn lại nói đi thì cậu mới vội vàng nhanh chóng đuổi theo.
Một lớn và hai nhỏ đi xe buýt đến cửa hàng bách hóa.
Vốn Lục Mạn Mạn tràn ngập chờ mong, kết quả đi một vòng phát hiện quần áo nơi này vừa đắt vừa xấu, loại phong cách kết hợp giữa thành thị và nông thôn, lập tức cô không còn chút hưng phấn nào nữa, miễn cưỡng mua hai bộ quần áo dây màu thuần khiết làm đồ ngủ, còn có một đôi giày cao gót và một đôi giày da thấp gót.
Nhưng may mắn là cô đã tình cờ gặp được cửa hàng có tất chân lấy về từ thành phố, cô vội vàng mua hai đôi.
Đi qua quầy trang sức, trong quầy trưng bày đồ trang sức vàng bạc và vòng cổ ngọc trai. Lục Mạn Mạn không có hứng thú với đồ trang sức vàng bạc thời kỳ này, nhưng vòng cổ ngọc trai lại rất tỉnh xảo, ngọc trai nước ngọt được sản xuất từ Ký Dương, giá cả không đắt lắm, cô chọn hai cái mặt dây chuyền là loại lớn, dáng vẻ như hoa để làm chuỗi áo len.
Lại phối hợp với một đôi bông tai ngọc.
Không còn hàng hóa gì Lục Mạn Mạn có thể nhìn trúng nữa, kế tiếp cô sẽ mua quần áo cho Chu Bỉnh và Chi Chỉ.
Quần áo của Chu Chi Chi dễ mua, cô bé bốn tuổi mặc gi cũng đẹp.
Nhưng chọn cho Chu Bỉnh thì lại rất khó. Con trai ở độ tuổi này chiều cao rất nhanh sẽ bằng người lớn, quần áo lại vẫn chỉ có mấy kiểu dáng như vậy. Lục Mạn Mạn chọn tới chọn lui cũng không hài lòng, dù sao cô cũng có chút chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hoàn mỹ, thật sự không có cách nào nhắm mắt tùy tiện mua cho cậu được.
Tuy nhiên lại có khá nhiều giày để lựa chọn. Hai người họ đều đang trong thời kỳ cơ thể phát triển, Lục Mạn Mạn không xem giày da mà chọn cho mỗi người một đôi giày thể thao kiểu dáng đơn giản. Còn lại là mua quần lót và tất cho Chu Bỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận