[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 250: Ghen Ti (2)

Chuong 250: Ghen Ti (2)Chuong 250: Ghen Ti (2)
Mặc dù anh không đến mức nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng có thể nhận ra được anh rất buồn bực khi nói ra những lời này, mà Lục Mạn Mạn ở chỗ này che mặt cũng không thể nhịn cười nổi.
Tâm trạng u ám của Chu Nghiêm Phong càng thêm u ám.
Thấy cô nấc lên vì cười, anh kéo cô lại, một tay đặt lên lưng cô, tay còn lại đặt lên ngực cô vỗ nhè nhẹ.
Vất vả lắm, cuối cùng Lục Mạn Mạn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chu Nghiêm Phong nhìn cô cười xong mái tóc dài trở nên hơi rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đỏ ung đuôi mắt phiếm hồng, má hồng xinh xắn, anh kiềm chế xúc động muốn ấn cô vào dưới chăn để cho hơi thở của cô càng thêm hổn hển. Dứt khoát hỏi cô rõ ràng: "Khuôn mặt kia của anh ấy làm cho em không nỡ rời mắt sao?"
Anh nói rất nghiêm túc.
Lục Mạn Mạn che mặt nói: "Không có."
Chu Nghiêm Phong kéo tay cô ra, vậy mà cô vẫn còn đang nhịn cười.
Anh thật sự có chút tức giận, đứng dậy khỏi người cô: "Không nói với em nữa."
Lục Mạn Mạn dở khóc dở cười, một tay đỡ trán nói: "Trở về đi."
Chu Nghiêm Phong cũng không "làm giá”, giây tiếp theo đã trở lại, chỉ là ánh mắt sâu kín nhìn cô, ngón tay mang theo vết chai đặt lên cổ cô nơi mạch đập đang đập, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nó, anh nhấc mí mắt lên, ngữ khí có chút lành lạnh: "Mạn Mạn thân ái, đây là chuyện nghiêm túc, em thẳng thắn thì chuyện gì chúng ta cũng dễ nói."
Đây phỏng chừng đã là lời hung ác nhất của anh.
Lục Mạn Mạn phối hợp rụt vai lại: "Em nói em nói."
Cô thẳng thắn nói; "Anh không biết đâu, Bùi Vọng Tân này có ngoại hình đặc biệt giống một ngôi sao ở Hương Giang, quả thực như cùng một khuôn mẫu khắc ra, có chút cặn bã, lại có chút đẹp trai, nên em mới liếc mắt nhìn anh ta một cái."
Chu Nghiêm Phong nói: "Cái nhìn này của em đủ lâu rồi."
Sau đó hỏi: "Cái gì gọi là vừa cặn bã vừa đẹp trai?"
Lục Mạn Mạn ăn ngay nói thật: "Chính là loại vừa nhìn đã cảm thấy rất hoa tâm*, nhưng vẫn hấp dẫn người khác muốn yêu đương."
*Hoa tâm: chỉ những người không đứng đắn trong tình cảm, có thể thích nhiều người một lúc.
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong ngay lập tức thay đổi, hai ngón tay cô vẽ dấu ngoặc, chú thích trọng điểm: "Trong người này không bao gồm em." Chu Nghiêm Phong khe hu một tiếng, ngay khi Lục Mạn Mạn không rõ anh đang biểu đạt loại cảm xúc øì, anh vươn hai ngón tay thon dài, véo mặt cô nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó nói: 'À, em cũng có khuôn mặt như vậy."
Lục Mạn Mạn: "..."
Cô cảm thấy ít nhiều gì thì đánh giá này của anh cũng mang theo chút cảm xúc cá nhân.
Gương mặt này của cô không nhìn ra chút cặn bã xấu xa nào, chỉ có thể thấy vẻ xinh đẹp, đẹp đến mức giống y như tiên nữ vậy.
Cô lấy hai ngón tay của anh ra, đang định nói chuyện với anh thì Chu Nghiêm Phong lại nắm lấy cằm cô: "Trách không được hai người còn cười với nhau."
Lục Mạn Mạn: "Này thì sao chứ... Cười một chút cũng không được sao?”
Chu Nghiêm Phong: "Vậy em nói xem, hai người đứng cứ ở đó nhìn nhau cười không ngừng, cười đến vô cùng chói mắt."
Đây không phải là một cái chanh tỉnh, đây là một cái vại giấm.
Lục Mạn Mạn vội vàng hôn ngón tay anh: "Em nhận sai rồi còn không được sao, sau này không như vậy nữa."
Ánh mắt Chu Nghiêm Phong thay đổi, cúi đầu dùng môi chạm nhẹ vào má cô, giọng nói đặc biệt khàn: "Anh nghĩ em chỉ để mắt đến anh thôi, em nhìn người khác còn cười với người khác như thế, làm tim anh lạnh buốt."
"Em coi như cũng đau lòng anh, sau này đừng như vậy nữa."
Môi anh khẽ chạm vào má cô, vành tai cô, từng chút một đầy nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn như oán giận lại như trách móc, trái tìm Lục Mạn Mạn cũng thắt lại theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận