[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 267: Hòa Giải (1)

Chương 267: Hòa Giải (1)Chương 267: Hòa Giải (1)
Bà ấy nghĩ chắc chắn hai người đã phát sinh những chuyện không thoải mái.
Con cái làm bậy, làm cha mẹ sao có thể làm ngơ coi như không có gì được.
Tương tự, người ta không nói, không có nghĩa là người làm cha mẹ như bọn họ có thể coi như không biết.
Mẹ Bùi là một người rất coi trọng thể diện, bà ấy cảm thấy rất khó chịu, cũng cầm chén trà lên uống một ngụm, sau khi im lặng một lúc, bà ấy mới nhìn về phía Lục Mạn Mạn nói: "Mạn Mạn."
Lục Mạn Mạn đặt chén trà xuống quay đầu lại: "Có chuyện gì sao dì Hách?”
Mẹ Bùi hơi ngại nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm cha mẹ mà không dạy con tốt, mới khiến con cái trở nên vô pháp vô thiên, nếu Bùi Cẩm con bé có mạo phạm đến cháu và Nghiêm Phong, dì..."
Lục Mạn Mạn ngẩn người như mới kịp phản ứng: "Chuyện này..."
Cô nhíu mày có vẻ khá bối rối: "Lúc trước Nghiêm Phong đã từng nói chuyện này với cháu, cháu cũng không để trong lòng, cứ nghĩ chuyện đã qua là quá khứ rồi, còn so đo làm gì, kết quả không ngờ..."
Cô cười khổ rất bất đắc dĩ: "Hình như Bùi Cẩm vẫn không bỏ xuống được, tối hôm đó còn chạy đến trước mặt cháu nói những lời kia, lúc ấy quả thật khiến người khác rất tức giận..."
Sắc mặt mẹ Bùi lập tức thay đổi, Bùi Cẩm thực sự chạy đến trước mặt người ta gây chuyện từ việc không đâu, cô ấy là ai, cô ấy có lập trường gì mà làm ra chuyện này?
Bà ấy thấy vô cùng xấu hổ: "Mạn Mạn..."
Lục Mạn Mạn dừng lại đúng lúc: "Dì Hách, dì đừng nói gì nữa."
Mẹ Bùi không hiểu tại sao.
Lục Mạn Mạn ghé vào tai bà ấy khẽ nói: "Cháu đã thay dì mắng cô ấy rồi."
Mẹ Bùi ngẩn người.
Lục Mạn Mạn kéo tay bà ấy nói: "Cô ấy đã trưởng thành rồi, cháu không biết tại sao một người trưởng thành như cô ấy lại không thể kiểm soát hành vi của mình, nhưng cháu biết dì và chú Bùi đều là người trượng nghĩa, cô ấy làm như vậy, trong lòng người làm cha mẹ sẽ cảm thấy khó chịu nhất."
Mẹ Bùi không thể ngờ cô gái như cô lại có thể thông cảm cho sự khó xử của người làm cha mẹ như bọn họ, người ta là một người ngoài mà lại có thể đứng trên lập trường người làm cha mẹ như bọn họ nói ra lời thông cảm ân cần như vậy.
Lời này thực sự chạm đến trái tim một người làm mẹ như bà ấy, khiến lòng bà ấy vừa chua xót vừa ấm áp, cảm động đến mức không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi nói vài lời chân thành với Lục Mạn Mạn, bà ấy lại vội gắp đồ ăn rót nước cho cô, vô cùng thân thiết với cô.
Cho đến khi bữa cơm kết thúc, mẹ Bùi vẫn không nỡ để cô đi, liên tục nói rằng nếu có một đứa con gái như cô thì tốt rồi.
Lục Mạn Mạn chỉ cười.
Lời như này chỉ nên nghe một chút thôi.
Lời nói như này đương nhiên chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng sự yêu thích của mẹ Bùi với cô cũng không phải giả, nhìn bọn họ lái xe đi xa, bà ấy vô cùng cảm động nói với chồng mình: "Không ngờ lại là một cô gái thông minh, Bùi Cẩm không bằng một phần của người ta."
Cha Bùi cũng trầm ngâm "U" một tiếng.
Thật ra thông minh hay không cũng không quan trọng như thế, nhưng dù thông minh hiểu biết đến đâu thì ông cũng không thấy có gì ngạc nhiên bằng chuyện Chu Nghiêm Phong xách túi của vợ bước vào.
Chỉ là khi thảo luận trên bàn ăn anh vẫn luồn chú ý đến vợ, có thể tưởng tượng được đối phương hợp ý anh đến mức nào.
Chỉ nhiên riêng chuyên này, người vợ này rất thích hợp làm cầu nối giao lưu hữu nghị giữa hai nhà. Tài xế lái xe đến.
Sau khi lên xe cha Bùi nói: "Bà là trưởng bối, sau này quan tâm vãn bối một chút."
Mẹ Bùi bật cười: "Đó là chuyện nên làm."
Sau khi về đến nhà cha Bùi nhìn lên lầu một cái rồi về phòng.
Mẹ Bùi cũng không vội đi rửa mặt nghỉ ngơi, bà ấy lấy danh bạ điện thoại ra gọi cho từng người một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận