[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 229: Ban Trai (2)

Chuong 229: Ban Trai (2)Chuong 229: Ban Trai (2)
Đôi mắt anh sâu thẳm giống như bát mặc, như thế anh đang cố gắng hết sức để kiếm chế những cảm hỗn loạn đang dâng trào.
Hơi thở của Lục Mạn Mạn đột nhiên tắc nghẽn không thông, tim đập nhanh, đầu ngón tay tê dại.
Cô mở miệng muốn nói điều gì đó để thuyết phục anh, chẳng hạn như họ không hợp với nhau, niềm hạnh phúc ngắn ngủi cũng được, cho dù y vào sự nhân nhượng, nhẫn nại và nuông chiều của anh thì cũng không đổi lại được một cuộc hôn nhân lâu dài và hạnh phúc, thậm chí anh còn hiểu rõ hơn cô, điều mà anh càng cần hơn cả một cuộc hôn nhân thật sự dựa trên tình cảm mà một cuộc hôn nhân hình thức, không đòi hỏi phải đầu tư quá nhiều tâm tư và sức lực.
Ngay cả khi sau này cô có kết hôn, thì điều cô mong muốn là một người đàn ông toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình, trừ khi anh không muốn theo đuổi sự nghiệp, thì làm sao có thể thực hiện được.
Chu Nghiêm Phong không cho cô cơ hội để nói chuyện, ôm cô lại gần hơn một chút, hỏi cô: "Cái áo khoác đó rõ ràng là được ti mỉ cẩn thận chuẩn bị dành riêng cho tôi, tại sao em không thừa nhận."
Anh tựa vào trán của cô mà hỏi: "Rõ ràng là em thích tôi có đúng không?"
Lục Mạn Mạn sửng sốt, nhưng cũng không thừa nhận: "Không nói cho anh biết vì sợ anh bị áp lực tâm lý.”
Cô gãi cằm anh: "Ban đầu em thật sự thích anh, có đứa con gái nào lại không thích một học sinh có thành tích học tập xuất sắc như vậy chứ."
Vừa nghĩ đến điều này cô lập tức bật cười: "Chị Lưu nói anh là một nhân vật nổi tiếng ở trường đại học, chẳng qua là vô cùng trầm lặng, không hé răng nửa lời, nhưng vẫn cực kỳ lôi cuốn, hấp dẫn không thể kháng cự... Người ta còn có nói cái gì mà thiên kim tiểu thư con gái của thủ trưởng đại quân khu đã bị anh lừa vào trong văn phòng làm việc và cởi quần áo cho anh..."
Sắc mặt của Chu Nghiêm Phong đột nhiên thay đổi: "Em nghe được lời như vậy từ đâu?"
Lục Mạn Mạn: "Em sẽ không nói cho anh biết."
Chu Nghiêm Phong suy nghĩ kỹ lại, ít nhiều gì anh cũng đã đoán được, lần đó đưa cô đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra và điều dưỡng lại sức khỏe, cô không chắc nghe được những lời đó từ nơi nào... Thật ra cô vẫn luôn âm thầm lặng lễ, chưa bao giờ tiết lộ.
Sau khi nhìn cô một lúc lâu, cô có vẻ như thật sự không quan tâm... Nếu quan tâm thì đã nói ra hết rồi.
Anh có hơi bất đắc dĩ, không còn cách nào khác: "Không có chuyện đó đâu, em đừng nghe những lời bàn tán đó." Lục Mạn Mạn: "Anh có on không?"
Phán đoán sai lầm, cô ấy có vẻ hơi lo lắng.
Chu Yến Phong vội vàng nói: "Nếu như tôi nói khi tôi nhìn thấy cô ta hành động như vậy tôi lập tức quay mặt đi, tôi không nhìn thấy gì cả, em có tin hay không?"
Lục Mạn Mạn: "Thật sao?"
Chu Nghiêm Phong nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của cô, lúc này anh mới nhận ra cô lợi dụng tâm lý gấp gáp của anh để nghe được lời giải thích, anh đã không cẩn thận mà rơi vào trong cạm bẫy của cô, cũng trực tiếp thừa nhận có chuyện như vậy đã xảy ra.
Hai giây trước anh vừa mới phủ nhận nó.
Anh: ”"..."
Lục Mạn Mạn nhìn thấy vẻ mặt méo mó, đen như đít nồi hiếm thấy trên gương mặt của anh, cô bật cười khúc khích.
Chu Nghiêm Phong chỉ có thể nói lời xin lỗi, không nên múa rìu qua mắt thợ* ở trước mặt cô mà phủ nhận sự thật, nhưng có một điều hoàn toàn chính xác: "Tôi xin thề có Chúa, tôi chỉ nhìn thấy cơ thể của em mà thôi."
Nhìn thấy cô lại muốn cười lần nữa, anh ôm cô vào trong lòng rồi thì thầm vào tai cô: "Nói về chuyện của chúng ta đi, em đã nói tới chỗ nào rồi nhỉ." "Mạn Mạn, chúng ta hẹn hò với nhau nhé."
Anh thì thầm vào tai cô rất nhiều lời yêu thương, nói rằng anh đã bị cô thu hút như thế nào, mong được gặp cô mỗi ngày ngay khi họ xa nhau ra làm sao, thậm chí còn nảy ra như những lời nói đại loại như cầu xin cô cho anh một danh phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận