[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 182: Cái Gì Mà Gọi Là Cả Hai Cùng Có Lợi (2)

Chương 182: Cái Gì Mà Gọi Là Cả Hai Cùng Có Lợi (2)Chương 182: Cái Gì Mà Gọi Là Cả Hai Cùng Có Lợi (2)
Đột nhiên có điện thoại gọi đến, Lục Mạn Hương nhìn em gái đang tự hỏi, lập tức đi qua nhận điện thoại, tiếp đó quay đầu nói: "Man man, Chu Nghiêm Phong tìm em.”
Chu Nghiêm Phong quá hiểu tính cách của Lục Mạn Mạn, đa số phụ nữ đều bị lay động trước những người đàn ông tốt, thậm chí còn không thực sự biết là mình muốn gì, đối với cô mà nói thì đó chỉ là điều cơ bản nhất, dù đó có là người đối xử với cô vô cùng tốt, thậm chí có thể chết vì cô thì cô cũng không cảm thấy hiếm có.
Chu Nghiêm Phong cứ nghĩ đến cái trừng mắt lúc đi xuống xe thì lại cảm thấy đau đầu, vốn là cô chưa từng nghĩ xem mình có thật lòng hay không, cho nên chắc chắn là sẽ không gọi điện thoại tới.
Nhưng mà lại không nhịn được khi nhìn thấy điện thoại.
Nghĩ đến chuyện gì đó cho nên anh đã gọi điện tới.
Lục Mạn Mạn nghe là Chu Nghiêm Phong thì có chút sửng sốt, suy nghĩ một chút thì cảm thấy anh không thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy cho nên cô liên tới nhận điện thoại.
Sau đó liền nghe được anh nói: "Buổi sáng anh quên nói cho em, chú ý an toàn một chút." "Hôm qua báo chí đăng bài, có mấy căn nhà bị cướp vào lúc sáng sớm, buổi tối thì tiến hành gây án, bây giờ còn chưa phá được án, ngày nào hai chị em các em cũng làm việc như vậy, khả năng bị để mắt đến là tương đối lớn."
Anh nói: "Trong tiệm cũng phải chú ý người đến người đi, văn phòng và phòng tiếp khách ở lầu hai, như vậy thì nên lên lầu ba ở, ở bên ngoài của lầu ba có một chiếc cửa sắt, lúc ra vào nhớ khóa cửa."
Lục Mạn Mạn nghĩ một chút, Lục Mạn Mạn cũng đang có quyết định này, buổi tối sẽ khóa cửa chính ở bên ngoài, như vậy thì cửa hàng cũng có thể tránh bị người ta lẻn vào lẻn ra vào ban đêm.
Cô nói: "Được, em đã biết."
Không nghĩ tới Chu Nghiêm Phong lại dễ dàng phát hiện ra ở đây đang có chuyện xảy ra, sau một cái chớp mắt, anh nói: "Xảy ra chuyện rồi sao?"
Lục Mạn Mạn đang buồn bực, tại sao người này có thể nhanh chóng nghe ra hết mọi chuyện như vậy, sau khi nói hết chuyện bức thư kia thì cô muốn nghe anh phân tích một chút.
Chu Nghiêm Phong hỏi gần đây chị của cô có tiếp xúc với ai không, sau một lát nói: "Mạng lưới quan hệ của chị gái em quá đơn giản, cũng chỉ có thù oán với chồng trước, nhất thời chồng của chị ấy cũng không thể tìm được đến đây, kia hẳn không phải là thư đe dọa, em nhìn lại xưng hô một chút."
Lục Mạn Mạn liền cảm thấy chuyện này thật lố bịch, sau khi cúp điện thoại lại hỏi Lục Mạn Hương, có phải là chỉ có một bức thư kia hay không.
Lục Mạn Hương vắt hết óc hồi tưởng: "Lúc đó phong thư được đặt ở dưới cục gạch, cách không xa còn có một cành hoa, không biết là có phải được đặt cùng bức thư hay không mà lúc đó lại bị thổi bay đi."
"Hoa gì."
"Hoa cúc trắng."
Lục Mạn Mạn sống 23 năm nhưng chưa từng im lặng như thế, EQ phải thấp tới trình độ mới không biết hoa cúc trắng được dành cho đám ma, nhìn chị gái thật sự bị dọa phát sợ thì cô đi qua ôm người để an ủi: "Em cũng hiểu đại khái về chuyện này, chị cũng không cần suy nghĩ quá nhiều về bức thư, đừng sợ, mấy hôm nay em sẽ ở đây cùng chị."
Bên này Thái Châu trở về, ở bên cạnh còn có hai đồng chí công an đi theo, sau khi hỏi cụ thể lý do mọi chuyện thì đi xung quanh khắp nơi của căn nhà để tìm kiếm, không phát hiện ra có gì kỳ lạ, sau khi nói một số điều cần chú ý thì lập tức rời đi.
Bây giờ Lục Mạn Mạn chỉ sợ bị nghiên cứu địa hình cho nên sau khi tiễn đồng chí công an thì để Thái Châu đi xem cửa sắt ở trên lầu ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận