[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 185: Bị Thương (1)

Chương 185: Bị Thương (1)Chương 185: Bị Thương (1)
Lục Mạn Mạn mới tỉnh dậy, hơi khát nước, mượn ánh trăng bên ngoài cô rót ly nước uống, uống xong cô đưa mắt nhìn qua cửa sổ.
Cô vừa định rời đi lại quay đầu lại thấy một chiếc xe đậu đối diện con đường nhỏ bên ngoài nhà Tây, trong đêm tối chiếc xe như hòa mình với bóng cây bên cạnh, không nhìn ki sẽ khó nhận ra.
Lục Mạn Mạn trở lại giường nằm, cô khẽ xoa đầu chị gái: "Chị có thể yên tâm được rồi, em rể chị đang canh gác bên ngoài cho chị đấy."
Lục Mạn Hương yên tâm hơn phần nào, nhưng cô ấy không biết có nên mời Chu Nghiêm Phong vào đây hay không, nhỡ bên ngoài trời lạnh quá thì phải làm sao đây.
Lục Mạn Mạn muốn nói, nếu anh đã muốn lấy lòng thì cứ để anh làm vậy đi, sao chị phải đau lòng cho anh làm gì? Anh vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, cứ để anh tận hưởng chúng chút. Nếu giờ chị giúp anh ấy thì nhất định sau này anh ấy sẽ quen thói, lúc đấy chị đừng trách người ta không đau lòng cho chị... Cô biết không thể nói mấy câu với chị mình nên ngáp một cái cho có lệ bảo: "Nói không chừng một lát nữa anh ay sẽ đi, chị không cần lo cho anh ay đâu, chúng ta mau đi ngủ thôi."
Quả nhiên một đêm vô sự.
Mới sáng sớm Lục Mạn Mạn đã nhận được điện thoại của Chu Nghiêm Phong, lúc anh hỏi cô ở đây thấy thế nào, cô thản nhiên nhắc tới chuyện tối hôm qua mình thấy xe của anh.
Chu Nghiêm Phong biết cô sẽ thấy lo cho anh nên chỉ nói bản thân có chút không yên tâm mới tới đây một chuyến xem, cũng không ở lại lâu lắm, rạng sáng đã rời đi rồi.
Lục Mạn Mạn nghe xong tỏ vẻ cảm tạ.
Chu Nghiêm Phong bảo cô đừng để trong lòng.
Mấy ngày kế tiếp cơ bản cả ngày Lục Mạn Mạn đều ở trong thẩm mỹ viện, một phần là để quan sát xem khi nào Lý Nguyệt động thủ. Cuối cùng cô không đợi được đến ngày cô ta ra tay trước mà lại được đồn công an gọi đến báo đám người kia sa lưới rồi.
Nếu không có chuyện xấu gì bên ngoài thì giải quyết chuyện bên trong trước, Lục Mạn Mạn cũng không kiên nhẫn chờ nữa, sau khi ăn trưa xong cô đang định gọi Lý Nguyệt tới, lấy cớ dì bảo mẫu có việc chưa tới, bảo cô cầm chìa khóa lên phòng ngủ trên lầu dọn dẹp một chút, cô bèn thấy Lý Nguyệt đi vào viện thẩm mỹ không ngoái lại nhìn.
Mọi người đều đi nghỉ trưa, tầng một có mấy phòng trống làm ký túc xá cho nhân viên, phần lớn mọi người đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chỉ có mấy người thầy Trương ngồi xổm trong sân vừa hút thuốc vừa tán gẫu việc nhà.
Không còn ai khác trong viện thẩm mỹ. Lục Mạn Mạn trốn sang một bên, tiện tay lấy một cái gương nhỏ, cô thấy Lý Nguyệt nhìn trái nhìn phải, lấy ra một túi giấy nhỏ từ trong túi, cô ta đổ bột thuốc bên trong vào trong một lọ kem dưỡng da.
Một lúc sau, cô ta bước ra ngoài, trán đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt chột dạ.
Lục Mạn Mạn làm như không thấy rời đi trước, đợi đến lúc sắp đến giờ làm việc buổi chiều, khi các nhân viên đều đi ra, cô mới đi đến chỗ mọi người vỗ tay nói: "Hôm nay chị Mạn của mấy người ngứa tay, nay tôi muốn làm luyện tập tay nghề của mình chút, để tôi rút thăm xem ai hôm nay may mắn như vậy đây."
Một nhóm các cô gái vây quanh cô giơ tay: "Chị Mạn Mạn, em em em!”
Lục Mạn Mạn nhìn xung quanh một lượt, chỉ vào Lý Nguyệt đang ngồi trong góc không nói gì: "Em chỉ chị đấy, chị Lý”
Lý Nguyệt nói: "Không không không..."
Sau đó cô ta bị một đám người đẩy tới đẩy lui: "Chị đứng lì đây làm gì, chị Mạn ghét nhất là người la meal Chị là người may mắn nhất rồi đấy, được chị tự tay chăm sóc da cho, chị còn chần chừ làm gì nữa!”
"Đúng vậy, đúng vậy, mau qua đó đi."
Một đám người tươi cười ấn cô ta ngồi xuống ghế thẩm mỹ. Lý Nguyệt thấy Lục Mạn Mạn mỉm cười, đưa khăn mặt cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận