[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 124: Em Có Ngoan Không? (1)

Chương 124: Em Có Ngoan Không? (1)Chương 124: Em Có Ngoan Không? (1)
Tiết tấu bài hát này cũng nhẹ nhàng vui vẻ, giọng hát của Lục Mạn Mạn ngọt ngào, mỗi người đều rất say mê, trên mặt Chu Nghiêm Phong mang theo ý cười.
Hát đến lúc sau, Lục Mạn Mạn đi tới phía sau Chu Nghiêm Phong, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cô cúi xuống nghịch ngợm nhìn anh: ".. Lionally (cố ý) You you you make me fall for you (bạn bạn bạn để cho tôi bị mắc kẹt sâu trong bạn) k (tôi điên) oh -okay how crueland kind of you (oh - ok, bạn thực sự là cạm bẫy tàn nhẫn và ngọt ngào)..."
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt Chu Nghiêm Phong đỏ lên, giống như uống quá nhiều rượu vậy.
Nhưng anh đã lấy cớ lái xe nên không uống rượu.
Lục Mạn Mạn nghi ngờ có phải người đàn ông này nghe hiểu lời bài hát không, vì thế sau khi hát xong cô lập tức mượn danh nghĩa quan tâm đến hỏi han: "Đồng chí Chu Nghiêm Phong, sao mặt anh đỏ thế?"
Chu Nghiêm Phong lờ đi ánh mắt đăm đăm kế bên: "Nóng."
Làm gì nóng đến mức mặt đỏ như vang thế kia, xạo ke.
Lục Mạn Mạn dễ gì tin, có điều cô biết tên này tiếc lời như vàng, nếu đã không muốn nói thì đến bộ trưởng bộ ngoại giao cũng bó tay, vì thế cô không thèm hỏi nữa, thay vì lãng phí thời gian trên người anh ta không bằng hưởng thụ bữa đi ăn ngoài trời này còn hơn.
Có thể thấy tất cả mọi người đều ưu chuộng hình thức liên hoan này, Chu Bỉnh, Chu Chỉ Chi và dì Điền tất nhiên là không cần phải nói rồi, nhưng đặc biệt là Chu Nghiêm Phong trông cũng rất hưởng thụ.
Nhất là Chu Bỉnh, ban đầu đẩy cậu bé lên biểu diễn mặt còn nhăn nhó một đống, về sau cậu bé lại là người hát đến quên trời quên đất, giành lượt chơi lớn hát đơn ca, không ai ngăn ca sĩ nhí này lại được.
Lục Mạn Mạn đơn giản là bị dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng nhưng trông cứ ngố ngố của cậu bé - đang đắm chìm trong âm nhạc - chọc cười không ngừng được, cô đã hoàn toàn thả lỏng trong bầu không khí náo nhiệt, thoải mái này... Sau đó vô thức uống hơi nhiều.
Buổi đi ăn cơm kết thúc trong vui vẻ, Chu Nghiêm Phong thu dọn đồ đạc rồi lái xe đưa một nhà già trẻ lớn bé về khu nhà ở, trong khi đó Lục Mạn Mạn đã say khướt ngồi trên ghế phụ, mơ màng nhìn cỏ cây lướt qua khung cửa sổ.
Chu Chỉ Chỉ tuổi nhỏ tỉnh lực tràn đầy, nhưng cô bé đã quen với việc ngủ sớm, nên khi vừa đặt lên xe đã bô bô ngủ thiếp đi.
Chu Bỉnh xuống xe trước, mở rộng cửa xe để dì Điền ôm em gái vào nhà, lúc này rất thức thời không quan tâm đến thím, cầm cái giỏ vẫn luôn mang theo bên mình sớm đã trống không, quay đầu rời đi.
Để lại trên xe chỉ còn hai người là Chu Nghiêm Phong và Lục Mạn Mạn.
Đêm đến vạn vật đều khôi phục yên tĩnh, tô đậm cho làn sương mù đang bủa vây bốn phía.
Chu Nghiêm Phong xuống xe cũng thấy hơi lạnh, vòng qua đầu xe đi đến ghế phụ ở bên này, người phụ nữ ngồi trên ghế nghiêng nghiêng đầu, mái tóc xoăn dài hẳn là do cọ xát quá lâu nên trông có chút rối, hai mắt cô nhắm nghiền, có thể đi đường xóc nảy nên ngủ không được sâu.
Chu Nghiêm Phong cúi người cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên cho cô, lòng bàn tay cách một lớp áo đỡ vai cô, trâm giọng nói: "Dậy đi."
Lục Mạn Mạn mơ màng tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt chớp chớp nhìn anh.
"Có thể xuống xe đi bộ không?"
Chu Nghiêm Phong vừa dứt lời, lập tức có một đôi tay ôm choàng lấy cổ anh.
Cô vùi đầu vào cổ anh, hơi thở ấm áp, dịu nhẹ phả từng đợt lên da. Cổ của Chu Nghiêm Phong nóng lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, cơ thể run lên một lúc lâu mới đỡ lưng cô, bế người lên.
Bọn Chu Bỉnh đều đã đi ngủ, phòng khách yên tĩnh, chỉ chừa lại một chiếc đèn nhỏ.
Chu Nghiêm Phong ôm Lục Mạn Mạn bước từng bậc thang lên lầu, ôm cô trở về phòng ngủ, từ từ đỡ cô nằm lên giường.
Cô dường như không phát hiện gì hết, ôm cổ của anh không buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận