[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 173: Con Chim (1)

Chương 173: Con Chim (1)Chương 173: Con Chim (1)
Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Em không biết, em chỉ biết cảm giác thất tình và bỏ thuốc lá rất khổ sở. Rõ ràng là muốn giảm đau, nhưng bộ não lại vô thức chọn sử dụng ký ức quá khứ như liều thuốc giảm đau, khiến cho mình mất lý trí, trong tim trào dâng những khoảnh khắc đau đớn, khiến mình càng lúc càng nghĩ tới nó, người đó từng là cơn nghiện của mình giờ lại lại không thể chạm vào để thoả mãn cơn nghiện, càng làm cảm giác khổ sở thêm sâu sắc, để bản thân bị dày vò tới chết đi sống lại."
Cô thật sự là tàn nhẫn.
Đoán rằng có một vết thương thì không ngần ngại xé nó ra cho chảy máu, giẫm đạp lên nó, không ngừng tra tấn.
Chỉ là để ép anh thừa nhận mình đã động lòng, không thể buông bỏ cô được, không thể nhịn được muốn đến gần cô.
"Lục Mạn Mạn, cám ơn em quan tâm.”
Chu Nghiêm Phong nhìn cô nói, anh phủ nhận cô: "Là em suy nghĩ nhiều rồi, thật ra tôi đã bỏ được rồi."
Lục Mạn Mạn quay sang cười: "Hèn gì, vừa rồi em không ngửi thấy mùi khói từ người anh, là vì anh bỏ được rồi."
"Xem ra anh là người tỉnh táo, biết làm sao để phán đoán tình hình, hiểu được cách điều chỉnh trạng thái, có thể nhanh chóng đi bước tiếp theo."
"Chúc anh một ngày làm việc vui vẻ."
Cô mở cửa xe, đặc biệt cúi xuống, giơ bàn tay mảnh mai cười vẫy vẫy anh.
Vẫy chào anh một lúc mới quay người tự tin bước đi..
Lục Mạn Mạn bước vào sân đi đến trước nhà chính, nghe thấy tiếng ồn ào ở sân sau, cô đi xem thì thấy Thái Châu đang bị mọi người vây quanh nói chuyện.
Nhìn thấy cô, Thái Châu vội vàng giải tán nhóm người rồi đi về phía cô.
"Tiểu Mạn, chào buổi sáng."
Anh ấy lau mồ hôi trên trán chào hỏi cô trước.
Lục Mạn Mạn hỏi anh ấy: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thái Châu theo bước cô: "Bây giờ trên thị trường đều biết quần áo của chúng ta bán rất chạy, trong vòng một đêm có mấy xưởng nhỏ đã sao chép quần áo của chúng ta, các anh em bán hàng sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc bán quần áo của chúng ta mới tới báo cho tôi để tìm cách đối phó."
Lục Mạn Mạn xòe tay ra: "Việc đó không thể tránh được."
Ngay cả những nhà sản xuất lớn đời sau cũng không tránh khỏi việc bị sao chép, thậm chí là bị ăn cắp ý tưởng chứ đừng nói đến lần này.
Hơn nữa hiện tại họ cũng không làm nhãn hiệu cũng chưa đăng ký nhãn hiệu, kiện những xưởng nhỏ đó cũng vô ích, hơn nữa Lục Mạn Mạn mỗi mùa đều phát triển các kiểu quần áo khác nhau, không cái nào giống cái nào. dựa trên thẩm mỹ của cô, là kết hợp phong cách của các thế hệ sau và Hồng Kông hiện tại, một số thứ đã được sửa đổi cách tân một chút.
Vì vậy, vấn đề này rất khó giải quyết.
Nhưng Lục Mạn Mạn không nghĩ đó là một vấn đề lớn.
Lục Mạn Mạn nói: "Anh Thái, chắc chắn chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sẽ không quá lớn. Còn về máy cắt và máy in được sử dụng trong xưởng may của chúng ta, mặc dù chúng là máy cũ mua lại từ các xưởng may không thể so sánh được với các nhà may lớn nhưng anh thử đến các xưởng nhỏ xem họ dùng máy gì, họ có sẵn sàng đầu tư nhiều như vậy vào máy móc không?”
Lục Mạn Mạn vỗ vào ngực anh ta: "Không phải ngày đó chính anh cũng đã nói một số phân xưởng nhỏ thậm chí còn cần người làm công đoạn đóng khuy khóa kéo, vậy tại sao anh không nghĩ chúng ta là một dây chuyền sản xuất công nghiệp hoàn chỉnh, đối với các xưởng nhỏ khác, là một sự tồn tại đáng gờm, hơn nữa, những người quản lý và thợ may của chúng ta đều là những bậc thầy được đào tạo ở nhà máy quốc doanh trọng điểm, chất lượng quan áo có thể vượt qua được sự kiểm định của thị trường, anh cứ để cho bọn họ sao chép, bọn họ có thể sao chép ra thứ hàng hoá rẻ hơn cũng chỉ có thể lấy được chính là thị trường cấp thấp, có thể nói bọn họ ngay từ đầu đã không đi cùng đường với chúng ta, hiểu chưa?"
Thái Châu im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận