[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 355: Chuyện Do Người Làm Chủ. (2)

Chương 355: Chuyện Do Người Làm Chủ. (2)Chương 355: Chuyện Do Người Làm Chủ. (2)
Lục Mạn Mạn nhìn quanh bốn phía của khu rừng nhỏ một chút, lúc ngoặt xe vào đây thì khá vắng vẻ, bên ngoài có một con đường, tuy thỉnh thoảng có người đạp xe qua lại nhưng nơi đây cách xa khu dân cư, nên cũng không có ai đi dạo hay chạy bộ buổi sáng qua đây.
Vẫn khá an toàn.
Lục Mạn Mạn cũng không quên dùng biện pháp bảo hộ, nhất là vừa mới trải qua một trận thấp thỏm lo âu như vậy, sau này phải cẩn thận hơn chút ở phương diện này.
Mấy ngày trước, đơn vị của chị Phó cấp cho bao cao su, khi gặp chị đã đưa cho cô hai cái, Lục Mạn Mạc nhớ chắc chắn rằng vẫn để nó trong túi xách, cô quên mất chưa cất ở nhà.
Với lấy túi xách ở ra xem, quả nhiên vẫn ở trong này.
Có thiên thời có địa lợi, lúc này cô mới chạm vào Chu Nghiêm Phong và nói: "Có muốn làm ở đây không?”
Anh vừa trở về nhà sau một cuộc diễn tập, giờ lại được trải nghiệm dã ngoại thực chiến ở một chiến trường khác thì thật tuyệt vời biết bao!
Chu Nghiêm Phong nhìn thứ đồ mà cô mới lôi ra, vẻ mặt cứng đờ, nghe cô nói xong liền kéo lấy tay cô, ngón tay lại vuốt ve chóp mũi cô rồi nói: "Làm bừa."
"Anh yêu?"
Cô không chỉ dùng miệng cọ sát qua lại
Chu Nghiêm Phong "hừ" một tiếng, quả quyết nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, không cho thương lượng bất cứ điều gì, ôm cô đặt lạ về chỗ ghế lái, rồi lại thắt dây an toàn cho cô.
"Về nhà!"
Lục Mạn Mạn lườm anh một cái, vỗ nhẹ lên vô lăng, đồ ông già.
Buổi sáng dậy muộn, đi ra ngoài một chuyến lúc trở lại Tiểu Dương Lâu đã là hơn 9 giờ rồi.
Chu Nghiêm Phong phải đi làm lúc 10 giờ.
Vừa bước vào cửa, cả hai đã chạy đua với thời gian mà ôm nhau lăn lên giường.
Sau khi xong việc, Lục Mạn Mạn gương mặt ửng đỏ, tóc tai lộn xộn, toàn thân mềm nhữn nằm rũ rượi trên giường, Chu Nghiêm Phong giúp cô lau người, sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ra mặc quần áo gọn gàng, rồi đeo tất đi giày, lại đeo thêm đồng hồ.
Trước khi ra khỏi cửa anh cầm lấy chiếc mũ quân đội, vắt áo khoác lên cánh tay, cúi người xuống hôn lên môi Lục Mạn Mạn.
"Hôm nay anh có mấy cuộc họp, buổi trưa khả năng là không ve được."
Anh sờ lên mặt cô căn dặn nói: "Mạn ngoan, dù không có chồng ở cạnh em cũng phải ăn cơm đầy đủ, lúc nào cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, không nên làm bản thân mệt mỏi quá."
Lục Mạn Mạn bộc lộ đã biết rồi, sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Chỉ là không nỡ để anh đi, nên nắm lấy tay anh và nói: "Buổi tối về sớm một chút nhé."
Chu Nghiêm Phong 'ừ' một tiếng, cong ngón tay thon dài lại gãi nhẹ lên chóp mũi của cô, khóe môi nở nụ cười nói: "Biết rồi."
Về sớm một chút, về rồi lại tiếp tục.
Chu Nghiêm Phong quả nhiên về nhà từ sớm.
Nhưng về đến Tiểu Dương Lâu liền đón Lục Mạn Mạn cùng về khu nhà Ở.
Lúc về đến nhà, còn chưa gặp được cha mẹ và cháu trai cháu gái, vậy nên khó khăn lắm mới được về nhà một chuyến liền muốn ngồi lại và dành thời gian ăn cơm, trò chuyện với người nhà.
Ngôi nhà lập tức trở nên bận rộn khi hai người trở về.
Lão phu nhân và dì Điền đang nấu cơm trong bếp, lão gia dẫn theo Tiểu Chi Chi sắp bát đũa trên bàn ăn, Chu Bỉnh có tiết tự học buổi tối, nên buổi chiều tan học thi về nhà ăn cơm.
Lúc xuống xe Lục Mạn Mạn và Chu Nghiêm Phong thì gặp cậu bé vừa tan học đạp xe về nhà, vừa nhìn thấy chú thím liền ném xe đi rồi chạy tới, cười tươi rạng rỡ.
Lục Mạn Mạn biết hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, cũng không biết hai người họ giao tiếp trong thư như thế nào, tóm lại là có hiệu quả, cô có thể cảm nhận được cháu trai lớn có thay đổi, mặc dù vẫn hơi rụt rè ít nói, nhưng đã dần dần tiến lại gần hơn thành một chàng trai tỏa nắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận