[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 164: Tình Đầu Ý Hợp (1)

Chương 164: Tình Đầu Ý Hợp (1)Chương 164: Tình Đầu Ý Hợp (1)
Lục Mạn Mạn sững sờ: "Ý anh là buổi tối cha anh từng tuổi này không đi ngủ còn có thể chạy lên lầu nhìn chúng ta có ngủ chung phòng hay không hả?"
Chu Nghiêm Phong: "Có thể."
Lục Mạn Mạn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng thấy anh nói một cách nghiêm túc không giống như đang nói đùa, bèn nhếch mày nói: "Tùy anh."
Cô từ trên xuống quan sát anh, nở nụ cười: "Dù sao ngủ với ai đều không an toàn hơn ngủ cùng anh chẳng phải sao."
Chu Nghiêm Phong bị châm biếm nhạt nhòa trong giọng điệu của cô làm nhói đau, anh đứng tại chỗ cũ nhìn bóng hình xinh đẹp đó một mực thờ ơ giẫm đạp bậc thềm của cầu thang có tay vin đi lên, đáy mắt là cay đắng không thể xua tan.
Ông cụ và bà cụ cho đến khi quay về phòng đi ngủ vẫn choáng váng.
Sau một hồi lâu bà cụ mới nói: "Tôi thấy hình như bọn họ thật sự rất đằm thắm..."
Ông cụ: "Còn hơn thế."
Quả thật như keo như sơn, tình đầu ý hợp.
Người nhà bọn họ đối đãi tình cảm xác thực vô cùng nghiêm túc thâm tình, bà cụ và ông cụ chính là ví dụ rõ nét, năm xưa gia đình bà cụ cũng là tư sản khắp đường phố, ông cụ cưỡi con ngựa đỏ thâm vào thành, ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy cô gái xinh đẹp này giữa dòng người hoan nghênh ở hai bên, động lòng rồi, một lòng nhận định đó là mẹ của đứa con tương lai, vì cưới được người ta về nhà, có thể nói dùng hết mọi cách theo đuổi người ta, chế tạo đủ loại cơ hội để hai người gặp mặt thì không nói nữa, một người đàn ông thô kệch học biết làm sao quan tâm người khác, vì có thể đạt tới trình độ văn hóa của người ta, còn làm người thứ nhất chạy đi lớp học tập cố gắng học hỏi kiến thức văn hóa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sau đó cuối cùng ông ấy cũng khiến người ta cảm động, lấy được người đẹp về, ngược lại hối hận rồi.
Hối hận bà ấy theo ông ấy phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, hối hận một tiểu thư yêu kiều như bà ấy còn phải học nấu cơm làm việc nhà, hối hận khiến đôi tay trắng nõn của bà ấy mài ra nốt chai.
Nói hối hận chi bằng nói là thương xót, cho nên ông cụ bận xong công việc thì gấp rút về nhà, về tới nhà giành làm việc giặt giũ nấu cơm, chỉ cần là điểm có thể chu đáo chú ý đến vợ thì nhất định sẽ không khiến bà ấy thất vọng.
Năm đầu tiên vợ mang bầu, cấp trên điều ông ấy ra ngoài học tập hai năm, bày công khai cho ông ấy lên chức, ông ấy bác bỏ bằng một câu nói, vợ mang thai de con, người chồng như ông ay không kề cạnh chẳng phải đàn ông.
Tiếp theo đến thời kỳ đó, người khác kiến nghị bọn họ ly hôn vạch rõ ranh giới, ông ấy không hiểu, hai người sống hết nửa đời, sinh con đẻ cái nâng đỡ lẫn nhau, dựa vào điều gì nói ly thì ly, nói vứt bỏ bèn vứt bỏ, huống hồ nhớ lại năm xưa bà ấy còn là đối tượng đoàn kết của ông ấy...
Tóm lại một người tính tình gắt gỏng, hở ra là rút súng chửi người khác như ông ấy, cả đời chưa từng nổi giận với vợ, sau khi cùng nhau vượt qua thời kỳ khó khăn đó, thì ông ấy từ bỏ cơ hội thăng cấp rút lui, sống cuộc sống tự do thanh thản ở sở cán bộ nghỉ hưu với vợ.
Còn về thằng lớn của nhà bọn họ, cũng là một người tình sâu, đi học đại học từ trong phát thanh nghe thấy giọng nói của hoa khôi khoa tiếng Trung người ta, bèn đã yêu đối phương, hoa khôi người ta được nhiều sao nâng trăng, anh ta vì theo đuổi được người ta, ngày nào cũng đi theo sau lưng ân cần quét nhà lau nhà khuân vác giúp người ta, một sinh viên khoa học công nghệ lật xem tác phẩm văn học, học viết thơ làm nhà thơ.
Nhưng anh ta chủ nghĩa lý tưởng quá, hoa khôi khoa tiếng Trung yêu lãng mạn khắc sâu trong người, cho dù cô ta hẹn hò với anh ta, lại làm sao có thể chịu đựng người chồng thức khuya dậy sớm bận công việc, thường xuyên bỏ cô ta lại bóng dáng lẻ loi trong hôn nhân dài đằng đẳng chứ. Năm thứ hai anh ta mất liên lạc thì cô ta đã bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận