[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chuong 157: The Hien Long Trung Thành (3)

Chuong 157: The Hien Long Trung Thành (3)Chuong 157: The Hien Long Trung Thành (3)
Sự nghiệp công việc của cô, quả thật anh cũng đã giúp đỡ rất nhiều như trong thỏa thuận. Tiền vốn thì không nói, bên cô muốn lắp đường dây điện thoại, thời đại này vốn khó khăn hơn, sỐ đường dây điện thoại ít, còn cần phải được vài bộ phận phê duyệt, bình thường không phải đơn vị nhà nước thì ai sẽ phê duyệt chứ.
Cô chạy một lần cũng không phải chạy nữa, ngày hôm sau Tiểu Từ tới hỏi có cần lắp điện thoại không, sau đó lập tức lắp được.
Ngày đó quả thật Lục Mạn Mạn tức giận, cảm giác bị người ta tính kế, bị người ta nắm thóp không dễ chịu, nhưng sau khi điều chỉnh tâm trạng cân nhắc ưu và nhược điểm thì đã nghĩ thông suốt. Chỉ cần Chu Nghiêm Phong không đâm cô thì cô hoàn toàn có thể dựa vào sự ủng hộ và giúp đỡ của anh thuận buồm xuôi gió vượt qua giai đoạn khởi nghiệp.
Chỉ là hai năm mà thôi.
Cô đã thành công trong sự nghiệp của mình lại còn kiếm được lời.
Còn nữa kiểu người như anh, nếu như cô thật sự muốn có, vậy cô có thể chịu trách nhiệm với anh không?
Cho nên hiện tại cô thật sự không có hứng thú với quá khứ của anh, hơn nữa còn có một chút xấu hổ, xấu hổ chính là đối tượng biểu lộ lòng trung thành của chị gái này lại là em gái, thật ra là cô.
Điều đó giống như một người phụ nữ nói với một người phụ nữ khác rằng tôi chưa bao giờ quyến rũ người đàn ông của cô, điều đó thực sự rất xấu hổ.
Lục Mạn Mạn ngẩn người rồi buông tay Lục Mạn Hương ra, vội vàng cắt ngang cô ấy.
"Chị, em no rồi rồi, em cần phải suy nghĩ lại kế hoạch một chút, chị cứ đi ngủ trước đi."
Lục Mạn Mạn đứng lên.
Lục Mạn Hương mấy ngày nay đã hơi hơi giác ngộ được tác phong làm việc dứt khoát, nói một là một, nói hai là hai của em gái mình, đành phải đứng lên đi theo.
Lục Mạn Mạn nhìn chị mình cúi thấp đầu giống như một đứa bé làm sai mà nhận lỗi, yêu thương ngắt vai cô ấy vài cái: "Em gái chị thông minh, tài giỏi như vậy thì chị còn lo gì chứ? Để tâm vào chuyện quan trọng hơn đi, hai chị em chúng mình cùng nhau gây dựng sự nghiệp rồi kiếm thật nhiều tiền, sống một cuộc đời giàu sang, sung túc."
Lục Mạn Hương bị suy nghĩ đáng yêu này chọc cười.
Lục Mạn Mạn đã nghĩ xong nên trang trí khu vực chăm sóc tóc như thế nào, ngày thứ hai dành thời gian rảnh ra bắt tay vào làm, lần này cô vẫn chọn Thái Châu đến làm việc cho mình.
Thái Châu dẫn theo vài người đồng đội cùng đến đây, dựa theo kế hoạch của cô mà đi mua thêm các đồ dùng cần thiết, sửa sang khu vực làm tóc y như ý muốn của cô.
Trong lúc làm, hai người tranh thủ ít thời gian nói chuyện phiếm.
Lục Mạn Mạn hỏi công việc gần đây của anh ấy có ổn không.
Vì cô và Thái Châu là bạn nên anh ấy cũng không giấu giếm gì: "Chẳng dễ làm tí nào, em cũng biết người thuê làm việc tư nhân rất ít, đa số trong đó đều là cơ quan hay xí nghiệp lớn tuyển nhân viên, nhưng căn bản là đội xây dựng không có giấy phép như chúng tôi không nằm trong mắt người ta, chuyện đàm phán, bàn bạc rườm rà đều đến tay chúng tôi, đầu tiên phải tự chuẩn bị hoàn thành thủ tục, em biết cần phải đóng mộc bao nhiêu giấy tờ không, tận mười cái đóng dấu xác nhận mới được cho qua, rồi phải đưa giấy phép tài chính này nọ, chúng tôi làm gì có mà đưa. Hơn nữa, đội xây dựng của chúng tôi cũng không thuộc chính quy, sớm muộn gì sẽ đường ai nấy đi thôi..."
Lục Mạn Mạn cũng đã đoán trước được vài phần, sau khi nghe xong thì cười cười nhìn anh ấy: "Phức tạp thế còn không bằng tới làm ở chỗ em."
Thái Châu cũng cười: "Không phải tôi đang làm đây sao." Lục Mạn Mạn dẫn anh ay đi vào sân sau, chỉ chỉ căn nhà một tầng trống không gần đó, nói: "Em muốn mở một xưởng may mặc ở vị trí này, máy móc em sẽ bỏ tiền ra mua, rồi thuê công nhân phụ trách thiết kế kiểu dáng và chất lượng của trang phục để đưa ra được một con số hợp lý, sau đó anh chỉ cần dựa theo giá tiền này bán quần áo cho em là được rồi, làm miễn phí có lương, em không thu tiền đầu vào của anh đâu mà sợ, tiền kiếm được thì cứ chia tỉ lệ sáu bốn, em sáu anh bốn nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận